Úc Noãn Tâm bị sự nhiệt tình của đạo diễn làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn dáng vẻ cười mê người trên mặt hắn.
"Úc tiểu thư, Úc tiểu thư…" Bàn tay của đạo diễn Ôn Dương nhẹ nhàng huơ huơ trước mắt nàng một cái.
Úc Noãn Tâm lúc này mới phản ứng lại, lúm đồng tiền mềm mại như trong tranh, giống như một cánh hoa mai bay xuống đáy mắt của đạo diễn Ôn. "Ý anh nói là tôi thử vai thành công rồi phải không?"
Ôn Dương nhướng mày cười. "Úc tiểu thư, vai này không là của cô thì cũng không là của ai cả!"
Đáy mắt của Úc Noãn Tâm thực sự lộ vẻ kích động. Quả thật không dám tin vào tai mình.
Đây đúng là một sự thu hoạch ngoài ý muốn của nàng. Nàng vốn cho rằng bỏ lỡ mất "Thâm cung kế" là một điều cực kỳ đáng tiếc, dù sao đó cũng là một tác phẩm phim nhựa lớn, không nghĩ tới lại có hi vọng, lần này nàng lại nhận được lời mời diễn "Vệ Tử Phu".
"Đúng vậy! Úc tiểu thư, tôi tin tưởng vai diễn này là thích hợp nhất với cô. Đi ra bên kia, chúng ta thương lượng cụ thể lại một chút về kịch bản!" Đạo diễn Ôn Dương là một điển hình cho loại người cuồng công việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.
Úc Noãn Tâm nhìn thoáng qua phiến tràng trên tường đích chung mi gian hiện lên một nét ưu tư.
"Làm sao vậy? Cô gấp lắm sao?" Ôn Dương quan tâm hỏi thăm.
"Không có việc gì, chúng ta xem kịch bản thôi, đúng lúc tôi cũng có một số chỗ không hiểu lắm." Úc Noãn Tâm vội vã nói.
Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Nàng không muốn bởi vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Đoàn người vây xem dần dần tản đi, không ai phát hiện ra ở một góc có một người đàn ông lừng lững đang đứng lặng. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên ánh sáng tăm tối…
——
Lúc Úc Noãn Tâm rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Nàng giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.
"Úc tiểu thư đang ở tại khách sạn nào? Đã muộn rồi tôi đưa cô trở về đi!" Đạo diễn Ôn Dương đi lên phía trước nhẹ giọng nói.
Úc Noãn Tâm mỉm cười: "Không cần đâu, đạo diễn, tôi tự đi được rồi."
Tài xế của Hoắc Thiên Kình chắc là ở ngay gần đây.
"Đã trễ thế này rồi, một cô gái trẻ như cô có thể đi sao?" Ôn Dương nhíu mày không hiểu .
Úc Noãn Tâm vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt nàng.
"Ồ, hóa ra lại có xe tới đón cô à, được rồi đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi về nước tôi sẽ lập tức liên lạc với cô!" Ôn Dương dịu dàng nói.
"Ừm được, cảm ơn anh, đạo diễn." Úc Noãn Tâm cảm kích nói.
Ôn Dương đã rời đi, nàng mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.
Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là…
Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đàn ông anh tuấn cương nghị lọt vào trong mắt nàng.
Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai. Úc Tâm Noãn hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.
Như thế nào, lại có thể là hắn?
"Lên xe!" Bên trong xe vang lên giọng nói nhàn nhạt trầm thấp của Hoắc Thiên Kình, giống như là có chút không kiên nhẫn hoặc giống như là một lời mời gọi trí mạng.
Trong đêm tối càng thêm âm trầm càng thêm quỷ mị.
Úc Noãn Tâm đã tỉnh lại từ trong nỗi kinh hãi, cắn cắn môi, vừa muốn vươn tay kéo cửa đằng sau xe, đã bị một tay Hoắc Thiên Kình đẩy ra.
"Tới ngồi lên phía trước!" Lại là một câu mệnh lệnh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!