Áo dạ dài màu xám, bên trong là áo len cao cổ màu đen, còn che một chiếc ô Bentley đen.
Anh ta đứng đó, khí thế ngời ngời, như thể bước ra từ một poster phim Hàn Quốc.
Các cô gái đi ngang qua không ngừng ngoái lại nhìn, mắt sáng rực.
Tôi đỏ mặt, phì cười:
"Anh trai à, đây là quán ăn vỉa hè, không phải nhà hàng Michelin ba sao, anh ăn mặc lồng lộn thế này làm gì?!"
Hứa Cạnh Nghiêu nghiêng ô về phía tôi, cúi đầu xấu hổ:
"Vừa họp xong, chưa kịp về thay đồ. Nếu em thấy không ổn, anh quay về thay nhé?"
"Thôi khỏi!" Tôi kéo anh ta vào quán.
"Quán này mực nướng siêu ngon, còn có cà tím nướng nữa, anh nhất định phải thử!"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ta liếc nhìn tay tôi, rồi khẽ gật đầu.
"Ừm."
Khi đồ ăn được dọn lên, tôi tìm chuyện để nói:
"Giờ anh giàu rồi, hồi nhỏ cứ đánh nhau suốt, bây giờ thì… chậc chậc."
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
"Đúng là con trai lớn lên sẽ khác hẳn, suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn."
Đôi mắt sáng như pha lê của Hứa Cạnh Nghiêu ánh lên ý cười.
"Thực ra hồi đó, anh không cố ý muốn đánh nhau với em đâu. Khi đó anh mới chuyển đến, không có bạn, thấy em dễ thương nên muốn làm quen.
"Nhưng Trần Thiệp Xuyên cứ ngăn cản, thế là anh mới đánh nhau với cậu ta."
Tôi ngẩn người.
"Anh ta mới là người ra tay ác nhất. Hồi nhỏ, mỗi lần thấy anh chơi với em là lại tìm anh gây chuyện."
Hứa Cạnh Nghiêu chống cằm, cười nhẹ:
"Lúc đó, anh còn tưởng cậu ta thích em. Không ngờ hai người chỉ là bạn bè thật."
Nụ cười trên môi tôi dần tắt.
"…Ừ, chỉ là bạn thôi."
Điện thoại chợt rung lên.
Tôi cúi đầu nhìn, là tin nhắn từ Trần Thiệp Xuyên.
[Đang làm gì đấy, ra ngoài ăn đi. Anh mới tìm được một quán siêu ngon!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!