Chương 3: (Vô Đề)

Tôi không thể ngồi yên thêm được nữa.

Đứng dậy, đẩy bát cơm ra, cố gắng duy trì chút lễ phép cuối cùng.

"Bác trai, bác gái, con chợt nhớ ra còn chút việc."Con xin phép về trước."

3

Tôi vốn định hoàn thành bản thảo trong tối nay, nhưng đầu óc rối bời, chẳng viết nổi một chữ.

Nằm trên giường, tôi muốn hét lên nhưng không thể, muốn khóc mà chẳng có lấy một giọt nước mắt.

Cổ họng và tuyến lệ như bị nghẹn lại, cả người như bị nỗi khó chịu ép chặt đến nghẹt thở.

Cuối cùng, tôi mặc áo khoác, bước xuống nhà mua thuốc lá.

Quê tôi được gọi là ổ tuyết, mỗi khi đông đến là tuyết rơi dày đặc.

Tuyết trắng xóa rơi lả tả, dưới ánh đèn đường nhuộm thành sắc cam ấm áp.

Tôi bỗng nhớ lại những ngày còn đi học, tan học về nhà cùng Trần Thiệp Xuyên.

Trên đường đi, chúng tôi lúc nào cũng có vô số chuyện để nói. Tôi kể chuyện của mình trước, sau đó đến lượt anh kể.

Có những lúc đứng trước cổng nhà tôi, câu chuyện chưa dứt, chúng tôi cứ thế đứng dưới trời tuyết, chẳng màng đến cái lạnh, chỉ để nói hết lời rồi mới chịu rời đi.

Khi tôi lạnh đến hắt hơi, anh sẽ cởi khăn quàng cổ màu xám của mình, quấn từng vòng quanh cổ tôi, rồi không quên dạy dỗ:

"Đã bảo mặc thêm vào rồi, lại không chịu mặc quần giữ nhiệt vì muốn đẹp chứ gì? Lần sau anh mặc kệ em luôn đấy!"

Nhưng lần sau, rồi lần sau nữa, mỗi lần như thế, anh vẫn cởi áo khoác hoặc khăn của mình cho tôi.

Anh tốt đến thế, chỗ nào cũng tốt.

Chỉ có điều, anh không thích tôi.

Không phải lỗi của anh.

Mà là do tôi không đủ tốt.

Anh là người nổi bật giữa đám đông, đẹp trai, học vấn cao, lại xuất sắc. Anh hợp với những cô gái như Giang Dĩ Ninh hơn, sao có thể thích một người bình thường như tôi được chứ?

Ba năm thân mật kia, có lẽ đã là giấc mơ đẹp duy nhất trong cuộc đời nhạt nhẽo của tôi rồi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn tuyết một lúc, ngậm điếu thuốc trong miệng, chuẩn bị bật lửa, nhưng bỗng thấy ở đằng xa có hai bóng người nắm tay nhau bước đi trong tuyết.

Người đàn ông khoác áo dạ đen cao cổ, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Người phụ nữ khoác chiếc Maxmara cổ điển, mái tóc dài bóng mượt dưới ánh đèn đường.

Là Giang Dĩ Ninh và Trần Thiệp Xuyên.

Không biết họ đang nói chuyện gì, bất chợt bật cười.

Giang Dĩ Ninh kiễng chân hôn anh.

Trần Thiệp Xuyên cúi xuống, hôn sâu hơn.

Ánh đèn từng chiếu lên tôi và anh vô số lần giờ đây bao phủ lấy họ, cảnh tượng đẹp đến mức giống như bước ra từ một bộ phim truyền hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!