Chương 16: (Vô Đề)

Khu nhà tôi thực sự không có gì đặc sắc, chỉ có một ngọn núi khá nổi tiếng với ngôi chùa linh thiêng.

Tôi vừa định cùng Hứa Cảnh Nghiêu lên núi thì Trần Thiệp Xuyên lại xuất hiện.

"Không phiền nếu tôi đi cùng chứ?" Anh ta mỉm cười,

"Dù sao chúng ta cũng là bạn nhiều năm."

Anh ta mặt dày đến mức tôi không thể phớt lờ, nhất là trước mặt bố mẹ tôi. Không còn cách nào, tôi đành khó chịu dẫn cả hai lên núi.

Giữa mùa hè, núi non xanh tươi mát rượi, không khí trong lành với mùi cỏ cây thanh khiết.

Tâm trạng tôi cũng tốt hơn, kéo Hứa Cảnh Nghiêu nhanh chóng lên núi, thắp hương lễ chùa.

Ra khỏi chùa, tôi thấy anh ấy đã mua một tấm bảng nguyện ước, đang cẩn thận viết chữ lên đó.

Anh ước gì thế? Tôi tò mò ghé sát lại, nhìn thấy dòng chữ anh ấy viết:

[Bạch đầu giai lão] (Cùng nhau đến bạc đầu)

Tôi sững người, anh ấy đưa cho tôi một tấm bảng khác:

"Em cũng muốn viết một điều ước chứ?"

Tôi cầm bảng viết xong, nhưng thay vì treo lên ngay, tôi lại đi về một góc ít người lui tới, tìm kiếm điều gì đó.

Gương mặt Trần Thiệp Xuyên bỗng trở nên trắng bệch.

Tôi tìm một lúc, rất nhanh đã thấy tấm bảng năm xưa mình từng treo.

Đó là vào mùa hè năm tôi 18 tuổi, sau kỳ thi đại học, tôi cùng Trần Thiệp Xuyên đến đây.

Khi ấy, anh ta không treo bảng, tôi hỏi thì anh ta chỉ cười nhạt:

"Tôi không tin mấy thứ này, muốn gì thì tự đi mà giành lấy, đâu cần nhờ ai thực hiện giùm."

Vậy nên tôi tự viết điều ước của mình, treo nó vào một góc ít người lui tới.

Anh ta hỏi tôi đã ước gì, có phải đỗ vào một trường đại học tốt không?

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

Sau bao năm, tấm bảng gỗ đỏ thắm đã phai màu, nét chữ cũng mờ dần.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra niềm khao khát của tôi khi ấy.

[Hy vọng có thể ở bên Trần Thiệp Xuyên.]

Tôi giật mạnh tấm bảng xuống, ném thẳng xuống núi!

Sau đó, tôi treo lên tấm bảng mới của mình:

[Mong rằng tiểu thuyết mới sẽ đại bạo, sự nghiệp hanh thông!]

Trần Thiệp Xuyên không cùng chúng tôi quay về.

Tôi cũng chẳng để tâm, buổi tối cùng Hứa Cảnh Nghiêu bay về Bắc Kinh.

Không biết có phải điều ước thực sự linh nghiệm hay không, kể từ hôm được người ta tặng vé đề cử, số liệu tiểu thuyết của tôi không ngừng tăng trưởng, biên tập viên không ngừng khen ngợi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!