Đã từng có một chiếc mô tô phân khối lớn từ Thượng Hải vượt ngàn dặm xa xôi để tới Hạ Môn.
Có một đám thanh niên đầy sức sống, dẫn đầu là một cậu thanh niên khá điển trai.
Chuyện này đã dấy lên một cơn chấn động nhỏ tại Hạ Môn. Ngày hôm đó, nghe những người chứng kiến kể lại rằng, chàng trai dẫn đoàn đã đèo theo một cô gái, hoa nhường nguyệt thẹn, như con chim nhỏ nép bên người.
Hôm sau, đám thanh niên ấy đã trở thành tin tức nóng hổi tại địa phương.
Trên ảnh chính là chàng trai dẫn đoàn, một tay kẹp mũ bảo hiểm, một tay vòng qua sau gáy, ôm lấy cô gái, cọ trán mình vào trán cô ấy. Trong bức ảnh, trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, khóe môi hơi rướn lên, cô gái kia cũng cười rất ngọt ngào.
Chẳng qua chỉ là một tin xã hội mang ra đổi vị cho bữa trà chiều, thế mà chỉ vì khí thế của cả đoàn sau khi đặt chân tới Lục Môn, họ đã được người ta chú ý.
Đảo Cổ Lãng, mảnh đất nhỏ bé chật hẹp, vào lúc không có quá nhiều du khách thì những tin tức nhỏ này đã trở thành chuyện tiêu khiển của rất nhiều các bà chủ cửa hàng.
Hoàng Anh khi nghe người ta kể lại chuyện này khi đó đang ngồi dựa vào gốc cây phượng ngắm hoàng hôn và cắn hạt dưa. Chị là bà chủ của "Thời khắc đặc biệt", một cửa hàng bán thiệp lưu niệm, hàng xóm láng giềng đều gọi chị là chị Anh.
Mọi người nói, đám thanh niên đó đã tới đảo Cổ Lãng. Thế là, vào một ngày nọ, chị Anh đã gặp được anh chàng dẫn đoàn mà mọi người kể mãi.
Cậu ta đi cùng một cô gái vào cửa hàng. Cô gái đó từng cử chỉ động tác đều thể hiện một sự kiêu hãnh, giống như một đứa con bị chiều hư.
Hai người đều đang ở độ tuổi phơi phới sức trẻ, cũng nhìn ra được họ là người yêu của nhau. Cô gái nhỏ nhìn thấy vô vàn những tấm thiệp xanh đỏ thì rất hưng phấn, ầm ĩ đòi được gửi bưu thiếp cho bạn bè. Rõ ràng là cậu thanh niên không có hứng thú gì với mấy món đồ nhỏ nhặt này, nhưng cậu ta vẫn ở bên cạnh cô gái, khóe môi tươi cười, cực kỳ nhẫn nại.
Cô gái chọn một vài tấm bưu thiếp, nói muốn gửi cho bạn, trong cửa hàng cũng bán thêm vài món đồ nhỏ nhắn khác, cô gái lại hớn hở chọn thêm mấy món.
Cô gái hỏi chàng trai bên cạnh bằng khuôn mặt ngọt ngào: "Anh bảo chúng ta có nên viết cho tương lai của mình một tấm bưu thiếp không?".
Chàng trai cười nói: "Em thích là được".
Chủ ý của cô gái đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngay sau đó cô ấy lại nói: "Mà thôi không viết nữa, dù sao thì em yêu anh, dù hiện tại hay tương lai, thế nên viết hay không có gì khác biệt đâu".
Ánh mắt chàng trai ánh lên nụ cười ngọt lịm.
Lúc thanh toán, chàng trai kiên quyết đòi trả thay cho cô gái.
Ở trong mắt chị Anh, thật ra chỗ đồ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đắt hơn một chút chỉ có chỗ quà làm bằng thủ công. Bây giờ có biết bao nhiêu cô gái đều cho rằng bạn trai trả tiền cho mình là điều hiển nhiên, hơn nữa cô gái trước mắt còn rất xinh, số con trai muốn trả tiền cho cô ấy chắc không đếm được.
Nhưng ngoài dự liệu của chị Anh, cô gái sống chết không đồng ý. Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của chàng trai, cô ấy lập tức bỏ lại một vài tấm bưu thiếp, lại bỏ thêm một vài món đồ thủ công ra, cuối cùng chỉ giữ lại khoảng năm, sáu tấm bưu thiếp và nói: "Bà chủ, em chỉ lấy chỗ này thôi ạ".
Chàng trai không đồng ý, nhất quyết mua hết những thứ cô thích. Cô gái không cho, cười hì hì nói với chị Anh: "Anh ấy là người em phải nghĩ đủ mọi kế mới giành về được đấy ạ, em phải để lại chút ấn tượng tốt cho anh ấy".
Chị Anh cảm thấy cô gái trước mắt mình rất thông minh, rất biết giữ thể diện cho đàn ông.
Khi rời khỏi cửa hàng, cô gái dính chặt lấy chàng trai, rồi lại nhìn thấy cửa hàng bên cạnh có rất nhiều loại hoa cỏ, cô ấy lại đòi được qua đó chụp ảnh.
Chị Anh nghĩ, vẫn là thanh niên sướng nhất, có thể bồng bột, có thể mặc sức làm mọi điều mình muốn. Điều rõ ràng là chàng trai này dẫn theo cả đoàn người vượt cả chặng đường tới Hạ Môn, chắc chỉ để cô gái này vui thôi. Những chuyện thoải mái ấy cũng chỉ những người ở tuổi họ mới có thể làm được.
Trong lúc chị đang cảm thán năm tháng giục người ta già đi thì chàng trai kia bỗng quay ngược trở lại, mua hết những món đồ ban nãy cô gái ưng ý mà không lấy. Chị Anh không khỏi nhìn thêm cậu ta vài lần, đúng là một cậu nhóc thương người yêu tận đáy lòng.
Chỉ là một khúc nhạc xen ngang giữa năm tháng vội qua, hoặc đơn giản chỉ là một người khách giữa vô vàn những người khách chị Anh đã gặp bao năm. Chỉ có điều, chị không ngờ chị còn gặp lại họ.
Khi chàng trai và cô gái quay trở lại đã là nhiều năm sau, à, có lẽ lúc này nên gọi họ là người đàn ông và người phụ nữ.
Đã không còn những ương bướng của tuổi trẻ, đã có thêm nhiều vững vàng và ôn hòa.
Chị Anh cũng không hiểu, bao năm qua có quá nhiều khách ghé cửa hàng, nhưng sao chị chỉ nhớ mình họ nhỉ?
Vẫn là cô gái chọn lựa, người đàn ông ở bên cạnh.
Ban đầu chị Anh không hề chú ý, cho tới khi liếc nhìn ánh mắt người đàn ông, cảm thấy nụ cười của cậu ấy thật quen thuộc, mới nhớ ra cảnh tượng nhiều năm về trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!