Chương 7: (Vô Đề)

Ba tôi sững lại, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa bất an: 

"Bà... bà muốn nó làm gì?" 

Dì Mạnh khẽ cười: 

"Làm dâu nuôi từ bé chứ sao." 

Tống Bạc đỏ bừng vành tai: 

"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!" 

Anh tôi thì vừa do dự, vừa không giấu được khát vọng: 

"Bà thật sự có thể bỏ ra hai trăm nghìn?" 

Dì Mạnh quay sang tôi: 

"Nguyên Bảo, số tiền này coi như tôi cho cháu vay." 

"Cháu phải hứa, trong vòng chín năm — tức là hai năm sau khi tốt nghiệp đại học — phải trả hết cả vốn lẫn lãi cho tôi." 

Có dám vay không? 

Tôi không chút do dự: 

Cháu dám! 

Tôi chẳng còn gì để mất, thì còn sợ gì nữa chứ. 

Dì Mạnh vỗ nhẹ vai tôi, rồi quay lại nhìn ba mẹ tôi, nét mặt lạnh như băng: 

"Tôi có thể đưa hai trăm nghìn ngay lập tức cho hai người." 

"Nhưng hai người phải viết giấy cam kết, từ nay về sau không được tìm cô bé nữa." 

"Từ giờ trở đi, cô bé này và hai người không còn quan hệ gì." 

Ba tôi xoa tay, cười nhạt: 

"Nếu bà thật sự bỏ ra số tiền đó... thì coi như con nhỏ này c.h.ế. t rồi cũng được."

14

Hai trăm nghìn. 

Thì ra mạng sống của tôi cũng không rẻ lắm. 

Dì Mạnh ký với ba mẹ tôi một bản

"hợp đồng tặng kèm điều kiện". 

Bà đưa họ hai trăm nghìn, và kể từ nay, họ cùng cả gia đình không được phép làm phiền tôi nữa. 

Nếu còn dây dưa, thì số tiền đó sẽ bị đòi lại, cả gốc lẫn lãi. 

Sắp được rời khỏi ngôi nhà này thật rồi — tôi thấy như đang mơ. 

Tôi định quay về thu dọn chút đồ, nhưng dì Mạnh kéo tay tôi lại: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!