Chương 14: (Vô Đề)

Lưu Phương cũng lẫn trong đám đông.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà ta sáng rực lên, lập tức lao tới.

Thân mật nói: 

"Nguyên Bảo, mẹ nghe ngóng được rồi, lần này trường con thưởng tới ba trăm nghìn đấy." 

"Nguyên Bảo, con thật sự giỏi quá, là niềm tự hào của mẹ."

"Con còn nhỏ, số tiền này để ba mẹ giữ giúp con trước nhé."

Một cô dì quen mặt bên cạnh cười vui vẻ: 

"Nguyên Bảo thật có tiền đồ, ba mẹ con đã sớm coi được một căn nhà rồi, có ba trăm nghìn này là đủ trả bảy phần trăm tiền đặt cọc rồi."

"Thật là ngưỡng mộ, sau này các người không cần sống trong khu ổ chuột nữa, được chuyển lên nhà lầu rồi đó."

Thì ra họ đã xem nhà sẵn rồi!

Lưu Phương liếc nhìn sắc mặt tôi, nói tiếp: 

"Khu nhà đó mở bán từ năm ngoái, nhà cũng tốt lắm."

"Chúng ta đã ưng một căn ba phòng ngủ, không ngờ đời này mẹ cũng có thể sống trong căn nhà có cầu thang."

Nói rồi bà ta còn lau khóe mắt: 

"Nguyên Bảo, con đúng là đứa con ngoan của mẹ."

Kim Nguyên Mãn cũng vui vẻ nói: 

"Nguyên Bảo, đến lúc đó chừa cho em một phòng ngủ phụ nhé, sau này bất cứ lúc nào về nhà, con cũng có phòng của riêng mình."

28

Thì ra anh ta biết, tôi luôn mong có một căn phòng của riêng mình.

Lúc anh ta đi làm ăn trong Nam, tôi từng hỏi anh: 

"Anh ơi, anh đi làm rồi, sau này em có thể ở phòng của anh không?"

Tôi là con gái, phải ngủ ở phòng khách thật sự rất bất tiện.

Nhưng anh lại nói: 

"Anh còn phải quay về nữa mà."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong lòng tôi có chút chua xót.

Tôi hỏi: 

"Kim Nguyên Mãn, lúc đó vì sao anh lại giúp họ đẩy tôi vào tay chị Tú Tú?"

"Anh có biết không, trong lòng tôi từng thề, sau này nhất định sẽ báo đáp anh."

"Nhưng lúc tôi van xin anh như vậy, cầu cứu anh cứu lấy tôi, anh lại chỉ nghĩ cho bản thân mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!