"Lee -yeon, đừng động nữa."
Hử?
Cô cảm thấy như mình đang nằm trên một đám mây mềm mại.
Lee
-yeon khẽ dụi mặt, rồi áp má vào tấm lưng rộng rắn chắc của Kwon Chae
-woo.
Lee -yeon.
Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai cô.
"Em không thích anh uống rượu sao?"
Cơn men lấn át giác quan, khiến Lee
-yeon cười ngây ngô như một đứa trẻ vừa ăn quá nhiều kẹo ngọt.
Cô không hề nhận ra rằng mình đang được Kwon Chae
-woo cõng trên lưng.
Ừ.
Tại sao?
Cô im lặng một chút, rồi lẩm bẩm:
"... Vì nếu anh uống rượu, em sợ anh sẽ nhớ lại mọi thứ."
Kwon Chae
-woo, người vẫn im lặng bước đi, bỗng khựng lại.
Nụ cười thoáng qua trên môi anh lập tức biến mất.
Những câu chuyện về mấy gã đàn ông trở nên bạo lực khi say rượu cũng nhiều như những đầu lọc thuốc lá mục nát trên đường phố.
Anh không quên được những vết sẹo cũ mà anh từng thấy trên cơ thể Lee
-yeon.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến gương mặt anh tối sầm lại.
Anh bước đi tiếp, định dùng chuyển động để xua đi cảm giác xấu hổ và day dứt trong lòng.
Nhưng ngay lúc đó, Lee
-yeon lại lẩm bẩm điều gì đó.
"Anh biết không? Mối quan hệ này vốn dĩ không bình thường. Càng nghĩ, em càng thấy nó quá điên rồ. Khi đó chắc em đã mất trí rồi. Em đáng lẽ không nên chấp nhận nó..."
Mỗi lời cô nói ra như một nhát dao xoáy sâu vào tim anh.
Đây chính là suy nghĩ thật sự của cô—điều mà anh luôn muốn nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!