"Anh nhớ lại rồi đúng không?" Lee
-yeon run rẩy trong vòng tay anh hỏi. Câu hỏi của cô khiến anh giật mình.
Đúng không?! cô hỏi lại.
Lee
-yeon sợ hãi. Một người trung thành và dịu dàng đột nhiên cắn vào cổ cô một cách hung hăng như vậy chỉ có thể có nghĩa là con người thật của anh đã trở lại.
Anh điên rồi.
Cô sợ viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Anh có thể giết cô.
"Anh nhớ lại rồi sao?" Giọng cô đau khổ. Nghe có vẻ đáng sợ.
Điều đó đưa Kwon Chae
-woo trở về hiện tại. Anh dừng lại hành động mình đang làm. Anh nhìn vào cái cổ bị bầm tím của cô và nhìn thấy Lee
-yeon đang run rẩy.
Trông cô rất đau đớn.
Không…, anh ngượng ngùng nói, Không… Lee -yeon.
Đôi mắt Lee
-yeon phản chiếu sự sợ hãi và nghi ngờ. Máu cô lạnh ngắt. Cô nhìn Kwon Chae
-woo bằng đôi mắt kinh hãi.
Cô nhìn anh như thể cô nhìn thấy một con quái vật.
Kwon Chae
-woo tràn ngập cảm giác tội lỗi và xấu hổ.
Ánh mắt cô kể lên câu chuyện về con người mà có thể đã từng là anh trong quá khứ. Khi sự hưng phấn của anh dịu xuống, thứ còn lại chỉ là cảm giác xấu hổ mà thôi.
"Xin lỗi em, Lee -yeon." anh nói.
"Tôi mất kiểm soát một lúc và phạm sai lầm." Anh cúi đầu và tự vóc tóc mình. Sau đó, anh lấy lòng bàn tay che mắt mình.
"Tôi…thật sự xin lỗi em."
Tuy nhiên, có vô vàn câu hỏi đang sôi sục trong đầu anh.
Nhưng tại sao cô lại hỏi anh liệu ký ức của anh đã quay trở lại chưa? Là vì anh đã chạm vào cô sao? Kwon Chae
-woo của quá khứ đã làm gì để khiến cô phản ứng như vậy?
Anh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân.
Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
"Lee -yeon, tốt nhất là hôm nay chúng ta không nên ngủ chung."
Sao cơ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!