Ào!
Âm thanh nước vỗ bắn tung khiến cô càng thêm hoảng loạn.
Đúng là điên rồ! Hoàn toàn điên rồ!
Sau khi bước vào bồn tắm, Lee
-yeon xoay lưng lại phía cửa, mặt hướng về tường. Dù cô là người cố lừa dối anh, nhưng cảm giác như chính cô mới là người đang thua cuộc.
―Cộc, cộc.
Anh gõ cửa phòng tắm.
V -vào đi, cô nói, giọng lắp bắp. Tim cô đập loạn xạ.
Hai năm trước, cô đã chứng kiến người đàn ông này chôn sống một người trên núi. Anh cũng đã từng cố giết cô!
Làm vậy thực sự ổn chứ?
Tôi muốn xóa sạch khoảnh khắc này quá đi.
Không khí mờ sương trong phòng tắm khiến đầu óc cô thêm quay cuồng.
Lee -yeon.
Giờ đây, cô đã quen với cách anh gọi tên mình. Dù được bao quanh bởi không khí ấm áp và nước nóng, một cảm giác lạnh lẽo vẫn chạm đến trái tim cô.
Kwon Chae
-woo kéo ghế lại gần bồn tắm hơn.
Em thấy ổn chứ? anh hỏi.
Ổn.
"Chỉ là chà lưng thôi, phải không?"
D -đúng vậy! Lee
-yeon cố tình khuấy nước tạo bọt để làm đầy thêm những bong bóng trong bồn tắm.
Từ lúc Kwon Chae
-woo bước vào phòng tắm, cô dán mắt nhìn thẳng vào tường. Cô nghĩ việc xoay lưng về phía anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều so với quay mặt lại, bởi nếu vậy, anh có thể nhìn thấy ngực cô.
"Em còn mặc quần lót à?"
Giọng cười khẽ của anh vang lên, làm cô càng thêm lúng túng.
"Cái gì?! Anh nhìn thấy sao?" Lee
-yeon giật mình, vội vàng tạo một đám bọt bong bóng lớn quanh mình để che đi mọi thứ.
Cô cảm nhận rõ ánh mắt của anh đó.
"Em mặc nó vì cảm xấu hổ à?" anh hỏi, giọng điềm nhiên nhưng không kém phần trêu chọc.
"Không phải anh nên thấy xấu hổ hơn tôi sao? Anh chẳng nhớ gì cả. T -Tôi thì đã khá quen rồi, nhưng tôi lo rằng có thể anh thấy không thoải mái khi nhìn tôi thế này..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!