Chương 248: Mánh khóe nhỏ của trợ lý

Ngay cả Tô Thụy Hi thường ngày vẫn luôn mê ăn rau hơn thịt mà cũng không tài nào cưỡng lại sức hút của sườn chiên Kiều Đầu, huống chi là nhóm nhân viên trong phòng trợ lý.

Khi trợ lý tổng giám đốc xách đồ đi qua, mọi người lập tức vây quanh. Cô ấy mỉm cười, truyền đạt lại lời của Tô Thụy Hi:

"Ở đây chỉ có 8 phần sườn chiên Kiều Đầu và trà dưa hấu trân châu, là bạn của Tổng giám đốc gửi tới. Tổng giám đốc biết chắc là không đủ chia cho mọi người, nên đã dặn tôi đặt thêm trà chiều cho cả phòng, còn kèm bánh ngọt nữa."

"Ai muốn ăn sườn chiên Kiều Đầu thì cứ lại đây lấy, không muốn thì lát nữa nói cho tôi biết muốn uống trà sữa hay cà phê gì, rồi kèm thêm bánh ngọt nha."

Lúc đầu vừa nghe đến sườn chiên Kiều Đầu, cả phòng đã mừng rỡ, nhất là mấy cô gái trẻ, lập tức ùa tới, nhao nhao chuẩn bị lấy ăn. Nhưng sau khi nghe thêm vụ có thể chọn trà sữa và bánh ngọt, mọi người lại giảm hứng thú với sườn chiên một cách rõ rệt.

Có người còn nói thẳng:

"Vậy thì em chọn cà phê đi, trưởng phòng, có thể đặt cà phê được không? Bánh ngọt thì thôi, dễ mập lắm."

Chiều mà không muốn ăn đồ dầu mỡ cũng là chuyện thường tình. Trợ lý tổng giám đốc vẫn giữ nụ cười, đáp:

"Tất nhiên là được, nhưng chúng ta sẽ đặt chung một quán thôi, chia ra đặt thì không tiện lắm."

"Em biết mà~"

Phòng trợ lý của Tô Thụy Hi đa số là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, cũng có vài nhân viên tầm 30, nhưng nữ giới chiếm đại đa số. Vì thế số người thật sự muốn ăn sườn chiên Kiều Đầu không nhiều. Chính vì sớm đoán được điều này, trợ lý tổng giám đốc mới cố tình đưa ra "ưu đãi trà sữa tự chọn".

Quả nhiên đúng như dự tính, sườn chiên chưa chia hết, cô ấy lập tức để dành cho bản thân một phần. Có người còn khen ngợi:

"Trưởng phòng tốt ghê, còn tự lấy một phần, bình thường chị toàn uống cà phê mà?"

"Dù sao cũng là bạn của Tổng giám đốc làm, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng hay."

Trợ lý tổng giám đốc nói với vẻ vô cùng chính đáng, còn kêu mọi người đợi thêm một chút, vì dưới lầu có tiệm trà sữa, chỉ cần cho người xuống mua là có ngay, đợi đủ rồi cả phòng cùng nhau ăn. Mọi người đều khen cô ấy chu đáo, nhưng thật sự nghĩ gì thì chỉ có cô ấy mới biết.

Chẳng bao lâu sau, trà sữa, cà phê và bánh ngọt được đưa lên, mọi người chia nhau theo đúng phần đã đặt. Trợ lý tổng giám đốc cũng đem sườn chiên và trà dưa hấu trân châu chia cho mấy người muốn ăn. Lúc này, cô ấy trở về chỗ ngồi, thỏa mãn mở túi sườn chiên ra, chuẩn bị thưởng thức.

Cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của Tôn Miểu. Hồi Tôn Miểu còn bày quầy bán bánh kẹp thịt bò dưới lầu, cô ấy cũng từng xuống mua. Dù bị Tô Thụy Hi giành mất 1 cái, nhưng cô ấy vẫn được ăn thử. Khi đó, dù không phải người quá ham ăn, cô ấy cũng phải kinh ngạc vì độ ngon.

Sau này, khi Tôn Miểu và Tô Thụy Hi ở bên nhau, cô ấy càng chắc chắn cô Tôn nấu ăn cực giỏi.

Phần sườn chiên Kiều Đầu này đặt trước mặt cô ấy đã lâu, hương thơm vẫn liên tục thoát ra khỏi túi, dù được đựng trong túi giữ nhiệt vẫn không ngừng mê hoặc khứu giác. Giờ cuối cùng cũng có thể ăn, cô ấy vô thức nuốt nước bọt, rồi mở túi.

Vừa nhìn, hừm, đúng là cô Tôn hào phóng, phần nhiều hơn hẳn ngoài tiệm.

Tôn Miểu cũng rất chu đáo, còn ghi tên hương vị trên túi nylon ngoài cùng bằng bút lông dầu. Phần trợ lý lấy là vị cay. Vừa mở ra đã ngửi thấy mùi ớt nồng nàn. Nói là nồng, nhưng chủ yếu là thơm. Cái hương cay tê thơm nức ấy lập tức ập tới.

Trợ lý cầm cây xiên, xiên một miếng đưa vào miệng, nhai kỹ. Đến khi cắn trúng sụn giòn, cô ấy thực sự bất ngờ. Bây giờ ngoài tiệm bán sườn chiên, nói là sườn mà toàn xương, 150g thì cô ấy cảm giác 100g là xương rồi. Chính vì chất lượng càng lúc càng tệ, cô ấy rất ít khi mua đồ ăn kiểu này, nhất là sườn chiên.

Ai biết được sườn ngoài tiệm đã để bao lâu, có khi còn là thịt đông đá cả mấy năm.

Còn sườn Tôn Miểu làm thì khác hẳn. Không chỉ miếng nào cũng đầy đặn, cắn một cái là tràn đầy thịt, mà còn có thể cảm nhận rõ nước thịt căng mọng trong từng thớ. Cái vị tươi ngon này khiến cho cô ấy biết, đây chắc chắn là thịt nóng mới ra lò. Thêm nữa, ăn vài miếng là nhận ra phần lớn đều có sụn giòn, còn xương cứng rất ít.

Một phần không chỉ nhiều, mà so với ngoài tiệm, có mua 3, 5 phần cũng chưa chắc được như thế này.

Càng ăn càng ghiền, đúng kiểu món càng ăn càng thèm. Đặc biệt là lớp bột gia vị cay phủ ngoài, phần lớn chắc là cô Tôn tự làm, ăn vào khác hẳn người khác bán, lại rắc rất đều, khiến miếng sườn nào cũng đậm đà.

Chỉ có điều, ăn càng nhiều, càng nhanh, vị cay càng tích tụ trong miệng, làm cô ấy phải "xì hà, xì hà" liên tục. May là không chỉ mình cô ấy, mà nhiều người cũng vậy. Tôn Miểu chuẩn bị 5 phần vị thìa là, 5 phần vị cay, Tô Thụy Hi lấy mất 2 phần thìa là, nên vị cay còn nhiều hơn.

Cũng vì thế mà trong văn phòng bỗng vang lên đồng loạt tiếng "xì hà, xì hà". Âm thanh này kéo sự chú ý của những người không ăn sườn chiên. Có người nhìn đồng nghiệp đang ăn cay đỏ mặt, hỏi:

"Cay vậy hả? Tôi nhớ cô ăn cay không giỏi, hay đổi với tôi đi, cô ăn bánh ngọt của tôi nè?"

Người được quan tâm nghe vậy thì tròn mắt, lắc đầu lia lịa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!