Tôn Miểu vừa mới ngồi xuống được một lúc thì trợ lý đã nhanh chân bước tới. Nhìn thấy bên cạnh Tôn Miểu để đầy đồ, cô ấy nhanh chóng vươn tay ra giúp Tôn Miểu xách bớt.
"Cô Tôn, cô đến rồi à? Sếp Tô nói với tôi hôm nay cô sẽ tới, tôi chờ đến dài cả cổ."
Vừa nhìn đống đồ trong tay, 10 ly trà sữa, cũng khá nặng. Trong lòng trợ lý lại nghĩ: 'Không phải chứ, sếp nhà mình làm sao mà uống hết nổi chừng này?'
Đáp án tất nhiên là không thể rồi. Vậy có nghĩa là sẽ có phần của cô!
Nghĩ tới đây, trợ lý thấy vui hẳn, vì cô ấy biết bạn gái của Tô Thụy Hi nấu ăn rất ngon. Dù không phải người quá ham ăn uống, nhưng hễ có đồ ngon đặt trước mặt, thì trợ lý vẫn sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Huống chi, nhìn qua cũng biết đây là đồ uống mà cô ấy cực kỳ thích!
Thế nên lúc xách lên, trợ lý cũng hăng hái hẳn. Vừa đi vừa nói chuyện với Tôn Miểu:
"Đây là đồ uống cô chuẩn bị sao? Nhìn đỏ đỏ thế này, là gì vậy?"
Tôn Miểu giải thích:
"Là trà dưa hấu trân trâu, trân châu bên trong cũng do tôi tự làm."
Nghe xong, trợ lý càng vui hơn:
"Tôi cũng hay uống trà sữa, nhưng cứ thấy báo nói mấy loại topping ngoài hàng toàn để lâu lắm. Cô tự làm thì chắc chắn vừa tươi vừa ngon rồi!"
Được khen, Tôn Miểu cười tít cả mặt. Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cửa phòng làm việc của Tô Thụy Hi.
Lúc đẩy cửa bước vào, Tô Thụy Hi đang ngồi trên sofa, thấy hai người cười nói rôm rả, trong lòng dẫu biết bản thân không nên ghen, rõ ràng giữa Tôn Miểu và trợ lý chẳng có gì cả!
Nhưng đáng tiếc, mùi giấm nồng nặc vẫn lặng lẽ tràn ra, chui ngay vào mũi Tôn Miểu.
Chỉ nhìn biểu cảm thôi, Tôn Miểu đã biết ngay cô đang ghen ngầm rồi. Tô Thụy Hi thì lại không nhìn thẳng vào cô nàng, mà quay sang trợ lý, cô nói:
"Em ra ngoài làm việc đi."
Trợ lý khựng lại, mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt thì vô thức liếc xuống đống đồ uống đang cầm trên tay. Tô Thụy Hi lại lặp lại:
"Đặt đồ đó xuống, rồi ra ngoài làm việc."
Nói đến hai lần "ra ngoài làm việc" rồi, trợ lý mà còn không hiểu hàm ý thì sớm muộn gì cũng mất luôn chỗ làm.
Trong lòng cô ấy âm thầm bĩu môi: 'Sếp nhỏ nhen thật, chừng này đồ làm sao ăn hết?' Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười xã giao, vừa đáp "Vâng ạ" vừa quay người đi.
Người vừa đi khỏi, Tôn Miểu nói ngay:
"Chị Tô Tô, nhiêu đây chị cũng đâu có ăn hết được. Em còn mang cả sườn chiên Kiều Đầu, uống kèm trà dưa hấu trân châu là vừa, giảm ngấy luôn. Em làm nhiều thế này là cố ý để chị mang cho đồng nghiệp ăn đó."
Tô Thụy Hi không sửa lại, những người kia đâu phải "đồng nghiệp" của cô, mà là nhân viên dưới quyền. Người ở trên có thể vừa ban ơn vừa răn đe, nhưng không có nghĩa là phải lấy đồ Tôn Miểu nấu để đi kết giao tình cảm! Gọi mấy ly trà sữa 20 tệ bên ngoài cho bọn họ uống là quá đủ rồi!
Nhưng vì trước mặt Tôn Miểu, cô không muốn lộ ra vẻ tính toán keo kiệt, nên nói thẳng:
"Chị ăn hết được."
"... Chị Tô Tô, chị ăn không hết nổi đâu."
Sườn chiên Kiều Đầu là suất lớn, nếu Tô Thụy Hi mà ăn hết sạch, e là sau này Tôn Miểu phải tính toán lại khẩu phần nấu ăn cho cô mới được. Nghe vậy, Tô Thụy Hi hơi bực bội, nhưng vẫn làm một bà chủ tốt, chỉ có thể gật đầu:
"Vậy để chị lấy 2 phần, còn lại chia cho trợ lý."
Phòng trợ lý của Tô Thụy Hi cũng không quá đông, mười mấy người, mà số Tôn Miểu làm thì lại không đủ, hơn nữa cô còn muốn giữ lại 2 phần. Dù có vài người đang ra ngoài làm việc, thì số lượng vẫn thiếu. Thế là sau khi bớt xén xong, cô còn dặn trợ lý chính:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!