Tuyệt đối đừng dễ dàng gây thù chuốc oán, lại càng đừng có tâm lý hả hê, bằng không thì sẽ giống như ba Tô, tự rước họa vào thân.
Mẹ Tô nhìn sang ba Tô:
"Đúng đó, trước giờ anh cũng giống Hi Hi, cũng rất thích ăn món này. Lâu rồi Hi Hi mới về, em mới nấu lại. Khó khăn lắm mới làm một lần, anh cũng ăn chút đi."
Tô Thụy Hi còn tung đòn sát thủ, trực tiếp gắp một miếng sườn. Khi sườn được gắp lên, còn kéo theo chút tơ sệt... Đó chính là tác dụng "kỳ diệu" của muỗng đường mà mẹ Tô đã rắc vào.
Ngay trước mặt vợ, ba Tô chẳng thể từ chối, chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng sườn rơi vào chén mình.
Tôn Miểu cũng đưa đũa, nhưng cô nàng còn có chút tâm tư nhỏ. Nhân lúc gắp sườn, cô nàng thuận tay gắp luôn 2 nhánh ngò đặt trên đó bỏ sang một bên. Tô Thụy Hi chịu không nổi mùi ngò, Tôn Miểu hiểu, nên mới cố tình ra tay trước.
Quả nhiên, thấy ngò bị gắp đi, Tô Thụy Hi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn không vội gắp sườn cho bản thân, mà quay sang gắp một cái bánh bao nhân măng xào nấm thịt trong chén, ăn thử một miếng trước.
Miếng ấy, cô cắn hẳn nửa cái, như thể cần chuẩn bị tinh thần mới dám gắp một miếng sườn về.
Trong khi đó, Tôn Miểu đã ăn xong một miếng sườn.
Vừa cho vào miệng... phải nói sao đây... vị phức tạp đến mức khó mà phân biệt là ngon hay dở. Nhưng khi nhai vài cái, sự thật đã phơi bày, đúng là khó ăn thật.
Không phải kiểu khó nuốt đến mức lấy mạng người, chỉ là... thật sự không ổn. Một là vị quá lộn xộn, hai là sườn hơi dai. Lại thêm tỏi phi cháy đắng, khiến cả món ăn tuột hẳn mấy bậc.
Thông thường, sườn rang muối tiêu thì kiểu gì cũng khó mà nấu dở được. Huống hồ mẹ Tô còn chẳng tiếc dầu. Dù có dùng nồi chiên không dầu đi nữa, cũng không đến mức này. Nhưng tài nghệ của mẹ Tô, kết quả lại chỉ có vậy.
Không thể nói là dở tệ đến mức "người thần đều phẫn nộ", nhưng nếu có món khác để chọn, Tôn Miểu chắc chắn sẽ không đụng đến nó.
Mặt cô nàng không biến sắc, lẳng lặng nhai hết một miếng sườn. Bộ dạng bình tĩnh ấy khiến Tô Thụy Hi còn tưởng hôm nay tay nghề mẹ Tô khá lên. Kết quả thì sao, ăn xong một miếng sườn, Tôn Miểu quay sang ăn sạch luôn cái bánh bao còn lại.
Ba Tô cũng không khác mấy. Ông đưa tay gắp ngay một cái bánh bao. Đến lúc này, ông mới nhận ra dụng ý của Tô Thụy Hi, là cô cố tình đặt dĩa bánh bao gần cô, xa ông.
Cầm được một cái bánh bao, ba Tô lập tức bắt đầu ăn. Thực lòng mà nói, bánh bao Tôn Miểu làm so với món sườn của mẹ Tô đúng là một trời một vực. Ông thật sự không hiểu sao con bé này có thể làm đồ ăn ngon đến thế. Món nào món nấy đều chạm đến tận đáy lòng ông.
Bánh bao hấp xong, tròn trịa, trắng mềm, nhìn đáng yêu nữa. Cầm lên thấy nóng hổi nhưng vẫn chịu được. Ba Tô không vội cắn ngay, mà giống hệt con gái, cẩn thận xé đôi trước.
Thấy cảnh đó, Tô Thụy Hi thầm lẩm bẩm:
"Đúng là đồ bắt chước."
Ba Tô không để tâm, còn chăm chú quan sát bánh bao. Dùng lực khéo léo, ông tách nó ra làm hai. Ngay lập tức, hơi nóng và hương thơm từ nhân bánh ào ạt tỏa ra.
Măng, nấm hương, thịt băm... dù chỉ là nguyên liệu bình thường, thậm chí là đồ khô, nhưng khi mùi hương hòa quyện bốc lên, khiến người ta nuốt nước miếng không ngừng.
Ba Tô cũng vậy, nuốt ực một cái để giữ bình tĩnh rồi mới nhìn tiếp cái bánh bao. Phải nói thật, bánh bao này quá hấp dẫn. Nhân bánh không hề rơi vãi, mà dính gọn trong lớp vỏ xé đôi, để lộ ánh dầu bóng bẩy cùng với măng, nấm, thịt hòa quyện khéo léo, như đang thì thầm:
"Nào, không phải ông rất muốn ăn sao? Đừng dối lòng nữa, ông thèm tôi chết đi được."
Đến ba Tô cũng không thể chống lại. Ông thật sự rất muốn ăn.
Hương thơm từng đợt chui vào mũi, ông nghiến răng, há miệng, nhét nửa cái bánh vào. Miệng ông rất lớn, một phát là nuốt được nửa cái bánh bao cỡ tiêu chuẩn, chứ không phải loại nhỏ xíu.
Cho vào rồi, ông khép miệng, mặc kệ hơi nóng như đang đánh trận trong miệng, không dám hé ra sợ hương thơm bay mất. Vị ngon thì khỏi phải nói, đồ Tôn Miểu làm, chưa từng có cái nào dở.
Nửa cái bánh ấy còn cuốn trôi sạch sẽ dư vị khó chịu do món sườn để lại. Trong mắt ba Tô lúc này, ngoại trừ bánh bao thì không còn gì khác.
Nửa cái còn lại cũng nhanh chóng bị ông xử gọn. Ăn vội quá, ông bị nghẹn. Mẹ Tô ngồi cạnh, nhìn cảnh tượng ấy chỉ biết che mặt, ngại thay.
Nhưng có con gái và Tôn Miểu ở đây, bà không thể quá gay gắt, đành đưa cho ông cốc nước:
"Ăn từ từ thôi, vội vàng gì chứ? Có ai tranh với anh đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!