Chương 245: Chú ơi, chú cũng ăn đi

Nấu ăn mà cứ như đang đánh trận.

Lần đầu tiên Tôn Miểu trực quan cảm nhận rõ ràng điều này, thật sự giống như đang đánh trận, đến mức cô nàng phải tránh xa thì mới đảm bảo không bị dầu bắn trúng. Thẩm Dật Thu không biết lôi từ đâu ra một cái nắp nồi, che chắn trước người.

Nhìn dáng vẻ bà lùi lại, còn giơ nắp nồi lên tự vệ, Tôn Miểu đã biết đây chắc chắn không phải lần đầu bà gặp cảnh dầu nổ tung thế này.

Không chỉ vậy, những người xung quanh cũng né xa, sợ bị vạ lây. Giữa tình cảnh khó khăn thế này, Thẩm Dật Thu vẫn xông pha tiến lên, chỉ có thể nói một câu "Tình mẫu tử quả thật vĩ đại".

Thế nhưng, trong lúc Thẩm Dật Thu mải lo tránh né, Tôn Miểu lại phát hiện hình như sườn đang bị chiên quá lửa rồi. Làm sườn rang muối, giai đoạn chiên chỉ cần hơn 1 phút là đủ, vì sau đó còn có bước rang với muối tiêu, nên hoàn toàn không cần chiên chín hẳn.

Kết quả là Thẩm Dật Thu vừa tránh dầu vừa tốn thời gian, sau đó lại còn cầm sạn đảo thêm mấy lần nữa, càng kéo dài hơn. Đến lúc bà vớt sườn bằng vá lưới, Tôn Miểu chỉ biết thở dài... 8, 9 phần là bị quá lửa rồi.

Tiếp theo là khâu phi tỏi băm. Sườn rang muối mà thiếu tỏi thì coi như mất đi quá nửa hương vị. Tỏi phi rồi đem rang chung mới thật sự ngon. Hơn nữa dầu đã nóng sẵn, chỉ cần đảo sơ qua là được. Vậy mà bước này, Thẩm Dật Thu cũng có thể làm hỏng.

Bà... thả nguyên chén tỏi băm vào dầu nóng.

Nhìn cảnh đó, Tôn Miểu hít sâu một hơi, xong rồi. Chảo dầu này chắc coi như bỏ. Tỏi băm nhỏ như thế, một khi vào chảo dầu thì gần như không thể vớt ra hết. Phải lọc cẩn thận thì may ra mới cứu được, nhưng kiểu gì cũng còn sót mấy miếng bị cháy khét, làm cả chảo dầu có mùi đắng, mùi khét.

Rõ ràng Thẩm Dật Thu không định xử lý, trong khi đầu bếp bên cạnh đã xụ mặt khổ sở. Xem ra chuyện dọn dẹp hậu quả lần này lại rơi vào tay ông ấy rồi.

Tôn Miểu đứng bên cạnh nhìn mà còn thấy dường như tỏi bị chiên quá tay. Tỏi không thể chiên quá lâu, hễ quá lửa là chắc chắn đắng. Nhìn cách bà làm, Tôn Miểu chỉ muốn hít hơi lạnh. Cô nàng phải tự nhủ đi nhủ lại đây là mẹ ruột, mẹ ruột của Tô Thụy Hi!

Tự cảnh cáo bản thân nhiều lần, Tôn Miểu mới cố gắng kìm được cái ý định muốn nhào vô giành lấy chảo.

Chiên tỏi xong, còn phải tăng lửa lên mức trung bình rồi thả sườn vào chiên lần hai. Lúc này sườn đã định hình, chiên lại sẽ làm thịt chín hẳn hơn... Ấy vậy mà, thì ra Thẩm Dật Thu còn định chiên lại lần nữa thật sao?!

Nhưng hồi nãy, lúc chiên định hình, bà đã để quá lâu rồi!

Chiên lần hai cũng chỉ cần tầm 3 phút, bởi sau đó còn rang với muối tiêu, chiên lâu quá sẽ làm sườn bị dai. Nhưng Thẩm Dật Thu thì luôn lo sườn chưa chín, ăn vào sẽ đau bụng, nên ngay cả chiên lại cũng làm quá lâu.

Phải đến 5 phút rồi chứ không ít.

Tôn Miểu ngồi đếm thời gian, rốt cuộc đã hoàn toàn bỏ ý định can thiệp vào món sườn rang muối của Thẩm Dật Thu. Dù bây giờ cô nàng có chen vào thì thành phẩm cũng chẳng thể ngon được.

Tôn Miểu chỉ là một đầu bếp bán đồ ăn vặt, không phải thần bếp để biến hỏng thành hay. Nói thật, ngay cả đầu bếp giỏi cũng không thể làm được, vì căn bản nguyên liệu đã bị xử lý sai thì rất khó cứu vãn.

Chiên xong, sườn vốn phải vàng óng mới đúng. Nhưng nhìn thành phẩm của Thẩm Dật Thu... màu sắc coi cũng tạm, nhưng chắc chắn đã bị quá lửa. Không đến mức cứng đơ không cắn nổi, nhưng khi ăn chắc chắn phải nhai hết sức bình sinh.

Vớt ra để ráo dầu, chảo dầu thì giao cho đầu bếp xử lý. Có vẻ Thẩm Dật Thu đã làm món này nhiều lần trong bếp, nên đầu bếp chen vào đúng lúc, vừa khi bà vớt sườn xong thì lập tức đến thu dọn chảo dầu.

Thẩm Dật Thu thì lại tỏ ra khá đắc ý, nét mặt ấy giống Tô Thụy Hi đến 8 phần.

"Dầu này phải gom lại rồi lọc sạch, sau đó còn dùng để làm món khác. Không thể mới dùng một lần mà đã bỏ, vậy thì lãng phí lắm."

"Ừm, đúng vậy."

Tôn Miểu ngoài miệng đồng tình, nhưng ánh mắt nhìn về phía đầu bếp thì mang theo mấy phần thương cảm, hay là thôi, dầu này đừng dùng nữa thì hơn. Cặn thì còn lọc được, chứ dầu đã bị ám mùi đắng từ tỏi cháy, lại dính thêm sườn chiên già, đã hư hết rồi.

Nếu là quán nhỏ hay đầu bếp bình thường thì không nói, lọc sơ còn xài tiếp. Nhưng với một đầu bếp luôn kỹ tính, chuyện phải dùng thứ dầu này hẳn sẽ thấy ấm ức trong lòng.

Có điều Thẩm Dật Thu nói cũng đúng, mới chiên vài món mà bỏ đi ngay thì phí quá. Lọc với lắng lại... ờ thì... cũng không phải không xài được.

Giải quyết xong vụ dầu, Thẩm Dật Thu lại bắc chảo khác, đổ dầu mới, lần này là bước chính thức làm món. Dầu nóng lên, bà thả hành, gừng vào. Tôn Miểu liếc nhìn dĩa gia vị, còn thấy có ớt hiểm nhỏ.

Ớt hiểm nhỏ chắc... chắc không cay lắm đâu ha?

Tôn Miểu trong bụng thấp thỏm, nhưng phải công nhận, vừa đổ cả mớ gia vị vô thì mùi thơm bốc lên ngay. Tiếp đó thả sườn, tỏi băm, rồi xào bùng lửa lớn. Cuối cùng rắc muối tiêu đã giã sẵn vào, đảo vài cái là xong.

Đoạn này thì chắc không có vấn đề gì, chỉ cần cho ra dĩa là coi như ổn thỏa. Nhưng không thể không nói, Thẩm Dật Thu quả thật rất "sáng tạo". Trước hết, bà cho muối tiêu quá nhiều. Muối tiêu là gia vị đậm mùi, bình thường chỉ cần rắc chút xíu là đủ để dậy hương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!