Chương 244: Món khoái khẩu của Hi Hi

Khi Tôn Miểu buột miệng hỏi câu: "Đây là cổng khu rồi hả?", trong lòng Tô Thụy Hi thầm kêu không ổn. Cô quá hiểu Tôn Miểu là người thế nào rồi. Tính cách tiểu tư sản, biết đủ mà an phận của Tôn Miểu vẫn luôn ảnh hưởng đến cô nàng.

Tôn Miểu có thể biết Tô Thụy Hi rất giàu, nhưng giàu đến mức nào thì lại không có khái niệm trực quan.

Cũng giống như ai cũng biết người giàu thì cực kỳ giàu, ra đường chưa chắc đã đi xe hơi, mà đi trực thăng có khi là chuyện thường. Nhưng một khi chiếc trực thăng đó thực sự bay ngay trước mặt mình, thì cảm giác lại hoàn toàn khác.

Tôn Miểu cũng thế. Cô nàng biết nhà họ Tô vô cùng giàu có, ngay cả khu công nghiệp kia cũng thuộc về họ. Cô nàng còn lén lên mạng tra, nói rằng ba Tô là ứng cử viên nặng kí cho vị trí "người giàu nhất thành phố", sức nặng của danh hiệu quá cao, thậm chí có thể sánh ngang được với người giàu nhất cả nước.

Thế nhưng, sau khi xem xong, cô nàng vẫn cảm thấy quá xa vời, nên cũng gác qua một bên.

Ai ngờ, đến lúc này, trước mắt lại hiện ra cả một ngọn đồi nhỏ, cánh cổng sắt lớn, hoa lệ, phía sau còn trải con đường xi măng dài tít tắp không thấy điểm dừng, Tôn Miểu thật sự ngơ ngẩn. Vậy nên cô nàng mới bật thốt lên câu hỏi kia.

Tô Thụy Hi chỉ cười gượng:

"Ừm, có thể coi là vậy đi."

Nhưng thật lòng mà nói, kêu cô trực tiếp thừa nhận từ cánh cổng sắt trở vào, cả ngọn đồi phía sau đều là nhà cô, thì vẫn thấy khó nói. Cánh cổng sắt này không chỉ lớn, mà còn áp dụng công nghệ cao, vừa nhận diện được biển số xe của Tô Thụy Hi, vừa không cần người điều khiển, cánh cổng từ xa đã tự động mở ra, xe của cô không cần giảm tốc, cứ thế chạy thẳng vào trong.

Đi thêm một đoạn ngắn, xe của Tô Thụy Hi dừng ngay trước cửa chính. Cô dẫn Tôn Miểu xuống xe, còn có người chuyên trách tiến lên lái xe của Tô Thụy Hi cất vào gara, đến khi cần sẽ đưa ra trước cổng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi cả dọc đường chỉ thấy một tòa nhà chính, Tôn Miểu mới vỡ lẽ, cái gì mà khu dân cư chứ! Là do cô nàng ngốc nghếch nghĩ sai, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nhà họ Tô sống ở đây thôi!

Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Miểu vừa lúng túng vừa thực sự cảm nhận được thế nào mới gọi là người giàu có. Cô nàng chưa từng dám nghĩ, nhà Tô Thụy Hi lại giàu đến mức này. Cô nàng không kìm được mà cảm thán:

"Chị Tô Tô, nhà chị giàu quá trời luôn."

Lúc này Tô Thụy Hi đang dặn dò người giúp việc trong nhà:

"Trong cốp xe còn đồ nữa."

Vừa hay xoay người lại, cô nhún vai:

"Cũng bình thường thôi mà."

Chờ khi dỡ hết đồ xuống, cô và Tôn Miểu, mỗi người xách 2, 3 túi đồ đi vào trong.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Dật Thu đã ra đón, còn ba Tô đứng phía sau với gương mặt nghiêm nghị. Thẩm Dật Thu nói:

"Đã tới rồi còn mang theo đồ ăn gì nữa."

Nhưng ánh mắt bà lại lén nhìn vào tay hai đứa nhỏ, đến khi thấy mấy hộp quà biếu, khó tránh có chút thất vọng.

Tất nhiên là ba Tô nhìn thấu suy nghĩ của vợ, nên nói thẳng:

"Mà lại còn là quà hộp nữa chứ, vậy thì chẳng có chút thành ý nào."

Tô Thụy Hi liếc ông một cái, nhưng không trả lời, mà quay sang nói với Thẩm Dật Thu:

"Hôm qua Miểu Miểu đã chuẩn bị sẵn rồi, mang cho mẹ ít sate dấp cá, mỡ cua, còn có bánh bao nhân măng xào nấm thịt. Chỉ cần hấp nóng lại là ăn được ngay."

Ồ, thì ra Tôn Miểu cũng có tự làm đồ ăn đem tới. Thẩm Dật Thu lập tức cười tươi rói. Ba Tô thấy vợ dễ dàng bị "mua chuộc" như vậy, có hơi ghen tỵ, chỉ có thể gằn giọng:

"Ăn được hay không còn chưa biết, em vui vẻ sớm quá đó."

Ba người kia thì hào hứng trò chuyện, chẳng mấy để ý đến ông. Thẩm Dật Thu nắm tay Tôn Miểu kéo vào trong, đến khi ngồi xuống sofa, bà hỏi ngay:

"Mấy cái bánh bao nhân măng xào nấm thịt đó hấp bao lâu thì chín? Cho bao nhiêu nước thì vừa?"

Nghe vậy, Tôn Miểu vội nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!