Chương 126: Sao cô có thể làm vậy được chứ?!

So với cô gái hiphop thì Tô Thụy Hi và cô gái ya

-bi cũng không khá hơn là bao. Họ đã từng ăn rất nhiều món ngon, nhưng cũng chính vì từng nếm đủ cao lương mỹ vị, nên càng biết chén chả thịt cua sư tử trước mắt giá trị đến mức nào.

Nước súp trong veo, không hề có chút dầu mỡ hay váng bọt, điều này hiếm thấy ở món chả thịt cua sư tử, nhất là khi nước được múc ra từ nồi súp lớn chứ không phải phục vụ riêng từng phần trong thố nhỏ.

Theo lý mà nói, với thao tác múc súp như vậy, sợi "râu" thịt bên ngoài viên chả đáng ra phải bị xê dịch, ít nhiều sẽ nổi lềnh bềnh lên mặt nước, nhưng hiện giờ, mặt nước vẫn trong trẻo, sạch sẽ đến thấy đáy. Chỉ có vài cọng hành lá vì động tác của Tô Thụy Hi mà rơi khỏi viên chả, lơ lửng trôi trong nước, nhìn như mấy chú cá nhỏ vui đùa bơi lội, đáng yêu hết sức.

Chiêm ngưỡng xong phần "sắc", đương nhiên là đến phần "vị".

Cô gái hiphop không chờ thêm nữa, lập tức tấn công viên chả thịt cua sư tử, vì nó là món chính hôm nay mà. Nhưng Tô Thụy Hi và cô gái ya

-bi thì khác, hai người cẩn thận hơn, múc trước một muỗng nước súp. Nước súp trên muỗng nhẹ nhàng lay động như mặt hồ bị ai ném hòn sỏi nhỏ xuống.

Hương thơm nhè nhẹ cũng theo đó lan tới chóp mũi. Có vị tươi của thịt, có vị ngọt của cải thảo, lại có thêm tầng mùi thơm thanh thanh khó tả. Không hề có mùi tanh của cua, cũng chẳng có mùi nồng của thịt heo, mà chỉ khiến người ta cảm thấy rằng đây chắc chắn là món ngon!

Tô Thụy Hi thổi nhẹ vài cái, đưa vào miệng. Món này đã được đặt trên khay giữ nhiệt hơn 1 tiếng, nước súp cũng không còn quá nóng, chỉ vừa đủ ấm, vừa đủ dễ chịu. Đồng thời, vị của món ăn cũng lan tỏa, nó hơi giống nước luộc gà, thanh mát nhẹ nhàng, nhưng lại không giống hẳn, nước súp này còn nhạt hơn, thêm chút vị mặn kích thích đầu lưỡi, thoang thoảng vị cua.

Tô Thụy Hi luôn không thích đồ ăn có mùi nồng, cua cũng nằm trong danh sách đó. Nhưng vị cua ở đây nhạt vừa phải, khiến cô tưởng tượng đến cảnh một con cua nhỏ nằm yên giữa lá sen trong đêm trăng thanh, rất chi là thư thái, dễ chịu. Mùi thịt heo không đậm, nhưng vẫn đủ để nhận ra, không phải mùi tanh mà là hương thơm nhẹ của thịt được hun bằng gỗ thơm, mang theo vị ngọt tự nhiên.

Tất cả hương vị đều rất nhẹ, quyện lại với nhau, khiến khoang miệng như được tưới mát, nước miếng cứ thế tiết ra.

Húp hai muỗng nước súp, Tô Thụy Hi có cảm giác bao tử vừa như được cơn gió mát nhẹ nhàng vuốt ve, vừa như đang ngâm mình trong nước ấm, toàn thân đều thư thái, ấm áp.

Sau phần nước súp, đến lượt thịt viên. Theo phản xạ, Tô Thụy Hi định né phần thịt cua bên trên, cô tin tưởng tay nghề của Tôn Miểu, tin rằng cua không tanh nhưng vẫn theo thói quen lâu năm, muốn ăn thử phần thịt trước.

Cô đổi sang dùng đũa, vì muỗng sứ không dễ múc, còn đũa thì gắp rất dễ dàng. Tô Thụy Hi cảm thấy hơi lạ, vì món chả thịt cua sư tử chuẩn bài phải giữ được hình dáng, không vỡ vụn nhưng vẫn có độ dẻo dính. Bên ngoài thường mềm, bên trong chặt hơn. Mà cô chỉ mới xắn nhẹ, miếng thịt đã rời ra...

Nếu là người khác làm, chắc chắn cô đã nghi ngờ trình độ rồi, chả thịt cua sư tử gì mà mềm nhũn, còn gì đáng ăn nữa? Nhưng vì là Tôn Miểu làm, nên cô vẫn giữ nguyên niềm tin, nâng miếng thịt lên trước mắt nhìn kỹ.

Miếng cô vừa xắn nhỏ bằng đầu ngón út, hai ba khối thịt dính vào nhau, kết cấu chặt chẽ đến mức khó nhìn ra hình dạng ban đầu. Ở giữa có lớp gì đó sền sệt màu trắng, ban đầu cô còn tưởng là bột.

Rồi cô chợt hiểu vì sao thịt lại dễ gắp đến vậy, thịt được xay cắt theo kiểu giữ nguyên thớ, khi nấu kỹ lại như đang "nhảy múa" trong nồi nước súp, va cọ vào nhau, khiến kết cấu lỏng đi. Nhưng chúng vẫn gắn kết thành một khối, chỉ cần dùng lực, vẫn dễ dàng bị tách ra.

Thành ra miếng thịt được cô gắp lên, nhìn như một phiên bản mini của viên chả thịt cua Sư tử.

Ý nghĩ đó khiến Tô Thụy Hi phì cười. Cô không quan sát nữa, cho ngay vào miệng.

Không phải đùa chứ ngay khoảnh khắc ấy, cô thật sự trải nghiệm được cảm giác trong phim hoạt hình Nhật. Hồi nhỏ, cô từng xem mấy bộ anime nấu ăn, cứ mỗi lần nhân vật ăn món gì ngon là cả màn hình như sáng bừng, kèm tiếng "ting ting" lấp lánh. Lúc đó ngồi xem, ai cũng biết chắc chắn món đó siêu ngon!

Giờ thì cô hiểu đã, hóa ra khi ăn món thật sự ngon, sẽ có cảm giác "linh quang lóe sáng(*)".

(*)Linh quang lóe sáng: Linh quang" () là một từ Hán Việt, có thể hiểu theo nghĩa gốc là "ánh sáng linh thiêng", "hào quang của sự giác ngộ". Trong văn cảnh hiện đại, đặc biệt là trong truyện tranh, phim hoạt hình, hoặc lời kể mang sắc thái hài hước, cảm xúc "linh quang lóe sáng" thường được dùng để mô tả khoảnh khắc khi:

- Một người bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó (kiểu như "eureka!"),

- Hoặc khi cảm xúc hay giác quan được đánh thức mạnh mẽ, như khi ăn một món ngon đến mức cảm thấy "bừng sáng nội tâm".

Thịt viên mềm mịn, từng thớ thịt dính chặt nhưng không hề dai. Cắn vào rất giòn, lại có độ tơi tự nhiên của thịt. Phần thịt bên trong nhiều mỡ hơn nạc, Tô Thụy Hi ăn là biết ngay, nhưng nó là kiểu "mỡ mà không ngấy". Vị béo ngậy lan tỏa đúng lúc, hòa quyện với vị ngọt tự nhiên của thịt cua.

Ban đầu, thịt cua hơi lấn át vị heo, nhưng khi nhai vài cái, hương thịt heo lại trỗi dậy. Món này không hề tanh, cũng không hôi, hương vị rất trung hòa, khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không thôi.

Tô Thụy Hi bắt đầu mong đợi, cái lớp thịt cua nhỏ xíu trên đầu viên chả sư tử sẽ ngon đến mức nào?

Ngay lúc cô chuẩn bị cầm đũa thì phát hiện cô em họ hiphop đã cầm muỗng, nhắm tới viên thứ hai. Tô Thụy Hi nhìn trân trân, cô muốn ngăn lại nhưng lại không muốn phí thời gian, cô vẫn đang háo hức với miếng thịt cua của mình!

May mà cô gái ya

-bi lên tiếng cản:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!