Chương 124: Em gặp ác mộng à?

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bước tiếp theo là cho vào nước để luộc. Dùng nước súp trong, rồi thêm gừng, hành, tỏi để khử mùi, sau đó lần lượt thả từng viên chả thịt cua sư tử vào trong nước để hầm.

Lửa, thời gian nấu, tất cả đều đặt ra yêu cầu rất cao đối với đầu bếp. Chỉ cần sơ sẩy một chút là hoặc chưa chín bên trong, hoặc bên ngoài bị rã nát. Điều quan trọng nhất là trong lúc hầm phải giữ được độ dai mềm của viên thịt.

Lúc này, nước súp phải trong veo, sau khi hớt bọt 2 lần sẽ càng trong hơn, không được để sót lại chút bột vẩn(*) nào, lại càng không được có váng dầu nổi lên mặt. Nếu có dầu hay súp vẫn đục thì chứng tỏ đã thất bại.

(*)Bột vẩn: không phải là loại bột cụ thể, mà là những tạp chất nổi lềnh bềnh trên mặt nước khi nấu nước dùng hoặc luộc thịt, cá, xương... Trong nấu ăn, "bột vẩn" thường gồm:

- Protein đông tụ khi thịt được đun nóng

- Máu hoặc tạp chất còn sót lại trong nguyên liệu

- Mỡ, bọt hoặc váng do chất béo nổi lên

Trong các công thức nấu ăn nghiêm ngặt như làm chả thịt cua sư tử, người ta luôn phải vớt sạch bột vẩn để nước súp trong, không đục, giữ được vị thanh và đẹp mắt.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi làm được đến bước này, Tôn Miểu đã mất thêm 2 tháng. Nhưng Hệ Thống vẫn chưa hài lòng, nó còn yêu cầu: 'không còn bất cứ một tí bọt nào'. Tôn Miểu cảm thấy Hệ Thống đang đùa cô nàng, nhưng Hệ Thống lại nói:

[Bọt là tạp chất, nhưng bản thân nó cũng mang theo hương vị của cua và chả thịt. Khi cô hớt bỏ, cũng đồng nghĩa đã hớt đi một phần hương vị. Một món ăn vốn hoàn hảo, vì vậy mà không còn hoàn hảo nữa.]

Tôn Miểu không biết bản thân đã làm trong bao lâu, cô nàng đã mất đi khái niệm thời gian. Chỉ biết là hết lần này đến lần khác băm thịt, nặn viên, xào cua, cuối cùng là hầm. Cho đến hiện tại, khi viên chả thịt cua sư tử được thả vào nước, thực sự không còn chút bọt nào nổi lên. Viên chả lăn tăn trong làn nước trong suốt, nhảy nhót, lớp ngoài được nấu phồng lên, đó chính là phần "râu sư tử" nổi tiếng của món chả thịt cua sư tử này.

Tiếp theo, cô nàng cho vào một lượng lõi cải thảo tương đương với số viên chả.

Cải thảo trôi nổi trên mặt nước, bị hơi nóng bao phủ, cuối cùng cũng được nước súp của chả thịt cua sư tử nấu chín mềm.

Làm xong tất cả, cô nàng gắp cải thảo ra trước, đặt vào đáy chén nhỏ, chan hai muỗng nước súp lên trên, rồi vớt viên chả thịt cua sư tử đặt vào chén, sau cùng là rắc vài cọng hành lá lên trên.

Đến đây, món chả thịt cua sư tử mới được xem là hoàn chỉnh.

Tôn Miểu thở hắt ra một hơi. Một năm trôi qua, cuối cùng cô nàng cũng học được cách làm món chả thịt cua sư tử. Đúng lúc này, sự oán giận với đầu bếp chính cũng dâng lên đến đỉnh điểm.

Nếu không vì ông ta, cô nàng đâu phải xa Tô Thụy Hi suốt cả năm trời!

Khi rời khỏi không gian Hệ Thống, Tôn Miểu vẫn còn cảm thấy tay ê ẩm, dù cô nàng biết rõ đó chỉ là ảo giác. Cô nàng dậy đánh răng rửa mặt, dùng bộ mỹ phẩm hôm qua, hay đúng hơn là "một năm trước" cô nàng và Tô Thụy Hi đã mua, rồi làm xong quy trình dưỡng da buổi sáng. Xuống lầu, trên bàn đặt sẵn phần ăn sáng, Tô Thụy Hi đã đi làm từ lúc nào.

Tôn Miểu ngẩn ra một lúc mới nhớ ra hôm nay Thụy Hi phải đi làm. Cô nàng mở điện thoại kiểm tra lại ngày tháng, hôm nay là 29 tháng 5. Cô nàng hít sâu một hơi, ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa sáng mà Tô Thụy Hi chuẩn bị cho cô nàng. Ngon thật, đúng là đồ phú bà chọn, hương vị hơn hẳn mấy quán lề đường.

Ăn xong, Tôn Miểu lái xe đồ ăn ra chợ mua nguyên liệu. Đúng lúc này, điện thoại cô nàng reo lên, là thông báo trong ứng dụng nhắc việc mà cô nàng đã cài đặt. 1 năm qua, đầu óc cô nàng toàn là chả thịt cua sư tử, nên quên bẵng nhiều chuyện. Chẳng hạn như, hôm nay cô nàng đã hứa mời cặp đôi hiphop và ya

-bi đến nhà ăn cơm.

Tôn Miểu nhớ ra, quyết định hôm nay sẽ làm món chả thịt cua sư tử.

Tất nhiên, có một việc dù thế nào cô nàng cũng không quên, chính là mang cơm trưa cho Tô Thụy Hi.

Cô nàng mua đủ nguyên liệu, chạy xe về nhà, nấu xong phần cơm trưa cho Thụy Hi và bản thân. Tôn Miểu có nhắn hỏi thử Thụy Hi rằng cô có muốn ăn trưa chung không, tuy cô nàng rất muốn, nhưng có vẻ hôm nay Thụy Hi rất bận. Tôn Miểu cũng hiểu điều đó, nên sau khi ăn trưa xong, cô nàng mới mang cơm tới cho bạn gái.

Vẫn là cửa sau công ty. Tô Thụy Hi đi nhanh, bước chân trên đôi giày cao gót dồn dập, trán cô thấm đầy mồ hôi mịn, nhìn vậy là Tôn Miểu biết ngay, chắc chắn hôm nay Tô Thụy Hi rất bận. Dù gì thì cũng là đầu tuần, sau 2 ngày nghỉ, công việc dồn ứ là bình thường.

Tôn Miểu cảm thấy bản thân không nên làm phiền Tô Thụy Hi. Dưới góc nhìn của Tô Thụy Hi, có lẽ 2 người chỉ mới xa nhau một buổi tối, một buổi sáng. Nhưng đối với Tôn Miểu lại là 365 ngày. Và là 365 ngày đêm liên tục, mỗi phút mỗi giây cô nàng đều tỉnh táo.

Thậm chí đến thời gian nghỉ mà Hệ Thống cấp cho, cô nàng cũng cảm thấy trôi qua rất chậm.

Khi bận, đầu óc cô nàng toàn là chuyện nấu ăn, nhưng một khi rảnh tay, đầu óc cô nàng lại tràn ngập hình bóng Tô Thụy Hi.

Nhớ lắm, nỗi nhớ như từng mũi kim nhỏ, chầm chậm đâm qua da thịt, xuyên thấu tận xương, khiến cô nàng chua xót tận tim gan. Cảm giác này với Tôn Miểu mà nói, là lần đầu tiên. Cô nàng không có ràng buộc, chưa bao giờ nhớ một ai đến mức như vậy. Dù là với viện trưởng cô nhi viện nơi cô nàng sống 18 năm, thì cũng chỉ là hoài niệm, chưa từng đau khi nhớ thế này.

Nhưng với Tô Thụy Hi, cô nàng đã thấm thía thế nào là nỗi nhớ người yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!