Dù gì thì Tôn Miểu cũng chỉ là "tay mơ" trong giới trang điểm, nhìn son cũng chỉ biết phân biệt vài màu tương tự thôi. Cô nàng biết rõ chuyện màu son là cả một thế giới biến hóa khôn lường, nhìn na ná vậy chứ chưa chắc đã giống loại Tô Thụy Hi hay dùng.
Thế nên, Tôn Miểu hồi hộp lắm, đến giọng nói cũng run run:
"Cái này... hôm nay em thấy... nên muốn tặng chị. Chị Tô Tô, chị có thể nhận không?"
Cô nàng nói rụt rè cẩn trọng như thế, hỏi sao Tô Thụy Hi không xúc động cho được?
Cô bước nhanh tới trước mặt Tôn Miểu, dang tay ôm lấy cô gái nhỏ nhà mình. Giọng của Tô Thụy Hi vang lên ngay bên tai Tôn Miểu:
"Cảm ơn em, Tôn Miểu. Chị rất thích!"
Dù chưa dùng thử, Tô Thụy Hi cũng đã biết, chắc chắn cô sẽ thích.
Thành thật mà nói, đây có lẽ là món quà rẻ nhất mà cô từng nhận được. Tuy là đồ chính hãng, nhưng những mặt hàng bán trên app dành riêng cho hội viên VIP hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hàng trưng ngoài quầy. Giá cả thì lại càng cách biệt một trời một vực.
Những món bình thường Tô Thụy Hi hay dùng cũng hoàn toàn vượt xa phân khúc đó.
Nhưng vậy thì đã sao? Cô vẫn thấy món quà này đáng quý vô cùng.
Tô Thụy Hi chợt nhớ lại một câu nói cô từng nghe:
'Đừng nhìn người khác bỏ ra bao nhiêu tiền vì bạn, mà hãy xem món đồ đó chiếm bao nhiêu trong tổng số tiền của người đó."
Bây giờ nghĩ lại, thật sự quá đúng.
Thỏi son này với Tô Thụy Hi chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với Tôn Miểu thì không hề rẻ.
Ít nhất, cũng là công sức một ngày của cô nàng.
Tô Thụy Hi có thể ngồi vắt chân ở cao ốc, nhẹ nhàng kiếm vài ba ngàn;
Còn Tôn Miểu phải đi sớm về trễ, vất vả chạy đôn chạy đáo với xe đồ ăn nhỏ, mới kiếm được số tiền tương đương.
Tôn Miểu tốt như vậy. Ngoại trừ lúc bán hàng thì hay căn ke, còn bình thường lại rất hào phóng, đến mức có thể dùng số tiền ít ỏi của bản thân để mua quà cho người yêu.
Chỗ này thật ra Tô Thụy Hi có hiểu nhầm một chút.
Tuy Tôn Miểu không dư dả gì, nhưng ít ra trong tay cũng có khoản tiết kiệm 5 con số. Tất nhiên, trong mắt Tô Thụy Hi thì số đó còn chẳng bằng vết bụi trên móng tay út, nhưng ít ra son môi thì vẫn nằm trong khả năng mua được.
Tóm lại, Tô Thụy Hi rất cảm động. Mà khi thấy cô cười rạng rỡ, Tôn Miểu cũng không nhịn được cười theo.
Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi Tô Thụy Hi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tôn Miểu.
Phải nói, đôi lúc Tô Thụy Hi là kiểu "nữ vương". Ví dụ như lúc tỏ tình, hoặc như bây giờ.
Cô chủ động nghiêng người tới gần, dán chặt môi mình vào môi Tôn Miểu. Có lẽ là vì dạo này hôn nhau nhiều, Tô Thụy Hi cũng học được cách hôn kiểu Pháp.
Cánh tay như củ sen vòng qua gắy Tôn Miểu, tay kia vẫn nắm chặt thỏi son được tặng.
Cô hôn lên môi Tôn Miểu, vừa cắn nhẹ vừa mơn trớn, rồi vươn lưỡi ra, hôn thật sâu, đến khi thiếu dưỡng khí mới chịu tách ra.
"Cảm ơn em. Chị thật sự rất thích."
Giọng Tô Thụy Hi khàn đi, đôi môi cũng vì nụ hôn vừa rồi mà long lanh óng ánh.
Nói xong câu đó, cô lại hôn thêm một cái nữa rồi mới buông Tôn Miểu ra, lùi về sau mấy bước, giơ tay lắc lắc thỏi son, mỉm cười nói với cô nàng:
"Ngủ ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!