Tôn Miểu là người keo kiệt, nhưng tuyệt đối không keo kiệt với người yêu của cô nàng. Cô nàng đã định bụng sẽ trả tiền bữa ăn, chỉ là lúc đó mọi chuyện rối rắm quá, khiến cô nàng không kịp phản ứng. Tới khi xuống tầng hầm trung tâm thương mại, cô nàng mới sực nhớ ra hai người vẫn chưa thanh toán tiền ăn.
Cô nàng hỏi Tô Thụy Hi, Tô Thụy Hi chỉ đáp đơn giản là cô đã trả rồi.
Chuyện nào ra chuyện nấy, Tô Thụy Hi không muốn để người ta nghĩ rằng họ kiếm chuyện chỉ để trốn một bữa ăn. Hơn nữa, số tiền cô bỏ ra hôm nay, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính toán từng đồng mà đòi lại đủ.
Tô Thụy Hi nhanh chóng gác chuyện đó lại, dắt Tôn Miểu đi dạo quanh trung tâm thương mại. Tầng một là khu mỹ phẩm, hôm nay cuối tuần nên người rất đông, quầy hàng chật kín người. Không có nhân viên nào phục vụ họ, nhưng điều đó lại khiến hai người cảm thấy thoải mái hơn, không ai làm phiền, cứ tự do mà lựa chọn.
"Tôn Miểu, da em khô lắm, lại còn nắng gió suốt ngày, cần phục hồi và dưỡng thường xuyên." Tô Thụy Hi khá rành mỹ phẩm, dẫn cô nàng đến quầy quen thuộc rồi bắt đầu chọn.
Cô rất hiểu Tôn Miểu, chỉ nhìn sơ đã biết nên chọn gì. Ngoài ra cô còn cân nhắc cả điều kiện tài chính của Tôn Miểu, nhẩm tính mức giá cô nàng có thể chấp nhận, rồi chọn sản phẩm tương ứng.
Thật ra Tô Thụy Hi định mua tặng luôn, vì tổng giá cũng không mắc bằng bữa ăn vừa rồi, với cô mà nói không đáng bao nhiêu. Nhưng khi nãy trong xe, lúc nhắc đến tiền cơm, cô đã thấy ánh mắt áy náy của Tôn Miểu, chắc cô nàng muốn trả tiền, chỉ là không ngờ sự việc lại rẽ sang hướng khác và cô đã ra tay trước.
Nếu lúc này lại đòi trả thay, e rằng sẽ không tốt cho quan hệ của họ.
Tô Thụy Hi không biết cách để yêu, nhưng các mối quan hệ xã hội của cô không tệ. Ngoài kiểu người mang sẵn ác ý như Trương Tường, thì ai cô cũng có thể hòa nhã. Ngay cả với cô em họ hiphop mà cô còn chịu được, thì chuyện nhỏ này có là gì.
Cho nên Tô Thụy Hi biết, lúc này không nên giành trả tiền.
Tôn Miểu thì vẫn đang âm thầm chọn quà tặng Tô Thụy Hi. Lúc thử son, cô nàng cũng đang cân nhắc mua cho Tô Thụy Hi mấy thỏi.
Nhưng quá trình thử son này lại khá thú vị. Cách thử màu bằng cách quệt lên tay bây giờ đã lỗi thời rồi, hiện tại người ta chuộng kiểu thử màu bằng... màng bọc thực phẩm.
Khi hai người vừa bước vào khu son môi, nhân viên bán hàng đã nhanh chân theo sau. Thật ra từ lúc thấy hai người cầm giỏ chọn không ít món, cô ấy đã muốn lại gần tư vấn rồi, nhưng vì hai người họ cứ dính nhau sát rạt, cô ấy không chen vào nổi, giờ mới tranh thủ được cơ hội.
Cô ấy rút từ túi bên hông ra một cuộn màng bọc thực phẩm chuyên dụng. Kéo một đoạn màng bọc ra, áp lên môi, rồi tô son lên trên. Nhìn xuyên qua lớp màng, là có thể thấy được màu son trên môi mình như thế nào rồi.
Nếu muốn tô son lên môi thật, thì chỉ cần lật ngược lớp màng bọc lại, rồi nhẹ nhàng mím môi vào lớp son đã tô, sau đó dùng đầu ngón tay tán đều ra là được. Cách này vừa tránh tiếp xúc với người khác, lại vừa có thể nhìn rõ màu son thật khi lên môi.
Tô Thụy Hi lấy màng bọc rồi để nhân viên rút lui. Nhân viên bán hàng không nhận ra cô, vì bình thường cô đặt hàng qua ứng dụng, có nhân viên chuyên biệt giao đến tận nhà. Nếu là sản phẩm hiếm, tổng công ty còn chuyển riêng từ kho về.
Nếu cô muốn được yên tĩnh, chỉ cần đưa mã VIP ra là được. Nhưng lần này, cô thích chen chúc đông đúc như vậy, vì được ở bên Tôn Miểu thì dù giữa chốn xô bồ, hai người vẫn tìm được một góc bình yên cho riêng mình.
Tôn Miểu cầm tấm màng bọc thực phẩm, dán nhẹ lên môi bản thân, hai tay kéo hai bên ra để giữ căng. Tô Thụy Hi với kinh nghiệm phong phú của một "tiền bối giới trang điểm", đảm nhận vai trò chọn màu son, rồi cẩn thận tô lên cho Tôn Miểu.
Tôn Miểu không phải người đẹp sắc sảo, mà thiên về trong sáng, rạng rỡ. Vì vậy các màu đậm không hợp với cô nàng, những màu nhẹ, tươi sáng mới là lựa chọn tốt.
Tô Thụy Hi chọn màu hồng anh đào, tỉ mỉ tô lên cho cô nàng. Dù có màng ngăn, nhưng cô vẫn không tránh khỏi liên tưởng đến cảm giác của môi Tôn Miểu. Dạo này hai người hôn nhau nhiều hơn hẳn.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà tai cô đã hơi đỏ, cô giả vờ hất tóc: "Chỗ này đông người quá, hơi nóng."
Đến khi tô xong lớp son, cô cảm thấy màu này thật sự rất hợp với Tôn Miểu, sắc hồng tươi tắn ánh lên vẻ ngọt ngào long lanh, kết hợp với nụ cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ của cô nàng, rất hợp!
Chỉ là cái dáng Tôn Miểu căng màng bọc, nhìn có chút... ngốc nghếch đáng yêu. Tô Thụy Hi không nhịn được, trong tay vẫn cầm thỏi son, khẽ co ngón tay lại che nhẹ lên môi, bật cười khe khẽ: "Màu này đẹp."
"Đẹp hả?"
"Ừm, hợp với em lắm. Em muốn thử lên môi không?"
"Muốn!"
Tôn Miểu lật lớp màng lại, khẽ chạm môi lên lớp son. Tô Thụy Hi nghiêng người, bỏ thỏi son xuống, dùng ngón tay tán đều son cho cô nàng.
Xong rồi, cô lại nhận xét: "Đẹp thật."
Hai người cứ thế thử thêm vài màu. Tô Thụy Hi đúng là cao thủ chọn son, màu nào cũng hợp với Tôn Miểu.
Trong khi Tô Thụy Hi chọn, Tôn Miểu cũng âm thầm thử vài màu son bằng thẻ thử, chọn ra hai màu Tô Thụy Hi hay dùng nhất rồi nhét vào giỏ hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!