Chương 8: (Vô Đề)

Bởi vì chồng về nhà, Chử Điềm dậy sớm, tâm trạng cũng rất tốt, con người

của cô rất dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mà mặt tươi roi rói, người

khác không muốn chú ý cũng khó.

Kể từ khi biết sự thật Chử

Điềm đã kết hôn, đàn ông trong công ty muốn tiếp cận cô đã vơi đi một

nửa. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu biết không nhịn được bùi ngùi sao đàn ông

bây giờ thực tế quá, còn Chử Điềm lại thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua Phùng Kiêu Kiêu đi xem mắt, hôm nay vừa đi làm đã ngay lập tức

tìm Chử Điềm than thở: "Điềm Điềm, cậu có thể tưởng tượng ra tên đàn ông kia cực phẩm cỡ nào không? Vậy mà anh ta hỏi mình nếu như anh ta kết

hôn với mình thì nhà mình có thể giải quyết chuyện nhập hộ khẩu vào

thành phố B giúp anh ta không. Trời ơi, anh ta xem nhà của mình là Sở

dân chính sao?"

Chử Điềm vừa cố nuốt xuống ngụm nước mình sắp phun ra vừa thu dọn bàn: "Quản lý hộ khẩu là Sở công an mà."

"Sở quái gì chẳng được."

- Phùng Kiêu Kiêu trợn to đôi mắt - "Thời đại này ai cũng vậy hết sao?"

Chử Điềm ờ một tiếng không biết nên an ủi cô bé lậm tiểu thuyết ngôn

tình, gần như ôm ảo tưởng ngây thơ với tình yêu này như thế nào.

Phùng Kiêu Kiêu oán trách một hồi, kéo Chử Điềm hỏi: "Chồng cậu như thế nào? Có hỏi mấy câu thực dụng như vậy không?"

Chử Điềm suy nghĩ một chút, sau đó cười ngại ngùng: "Tình trạng của bọn mình là anh ấy là người ở đây còn mình là người tỉnh khác."

- Cho nên

nếu phải hỏi là hẳn là cô hỏi mới đúng.

Phùng Kiêu Kiêu ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài: "Điềm Điềm, cậu thật tốt số mà. Bây giờ người dám can đảm đi cưới người ngoại tỉnh đã không còn nhiều nữa đâu."

Chử Điềm thầm phụ họa theo một câu. Đương nhiên rồi, ai bảo ông xã cô không phải người bình thường chứ.

Hai cô trò chuyện cả buổi, đúng lúc lão trưởng phòng Lưu dự họp buổi

sáng xong trở về bảo hai cô vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Kiêu

Kiêu mặt ủ mày chau, ông ta không nhịn được trêu ghẹo: "Được rồi, đừng

buồn nữa. Nếu không ai thèm lấy thì ở vậy sau này làm vợ con trai tôi

đi."

Phùng Kiêu Kiêu giật giật khóe miệng: "Sếp đừng nói không hợp lý như vậy, con trai của sếp năm nay mới bốn tuổi rưỡi thôi."

Lão Lưu cười cười, mời hai người họ ngồi xuống: "Là thế này, hằng năm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!