Chương 44: (Vô Đề)

Chử Điềm không nói dối. Giữa họ, người đề nghị kết hôn trước đúng là Từ

Nghi. Khi đó họ đã biết nhau gần một năm. Có lẽ do mệt mỏi với việc cô

đeo bám không thôi, anh không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa, hai người có thể qua lại như bạn bè bình thường. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cô vẫn

chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió hỏi anh rằng họ thật sự không thể

khác sao? Khi đó Từ Nghi vẫn còn là chính trị viên Từ nổi tiếng ôn hòa,

bình tĩnh của đội trinh sát, anh không nói lời tàn nhẫn với cô, nhưng

cũng thể hiện một cách rõ ràng để cô ý thức được anh sẽ không quen cô.

Sau khi biết rõ điều này, Chử Điềm cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản chưa

từng có. Cũng chính khi đó, ở quê truyền lên tin tức ba mẹ ly hôn, cô

nghe tin vội chạy về nhà, mẹ thấy cô đã ôm cô bật khóc.

Chử

Điềm kinh hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn định đi tìm Chử Ngật Sơn náo

loạn. Kết luận là bị mẹ ôm chặt hai chân, cô còn nhớ lúc đó mẹ nói:

"Điềm Điềm, lòng của ba con đã không còn ở bên mẹ nữa, tính cách của ông ấy

mẹ quá rõ mà. Với lại mẹ cũng sẽ không cho phép con đi tìm ông ấy, lòng

tự ái của mẹ không cho phép mẹ níu kéo một người đàn ông không cần

mình."

Phút chốc đó Chử Điềm cảm thấy mình như có nhận thức

mới về mẹ. Mẹ cô vốn là một người phụ nữa Phương Nam, có vóc người nhỏ

nhắn, thân hình yếu đuối, nên từ xưa đến nay luôn bị ba cô khinh thường. Đôi khi cô thấy không được, muốn bất bình dùm mẹ lại bị mẹ lặng lẽ

khuyên lơn. Khi đó mẹ nói với cô, tức giận gì chứ, đàn ông chính là vậy, chủ yếu ông ấy chịu lo cho gia đình là được rồi.

Khi người đàn ông này không cần mẹ, mẹ lại trở nên cứng rắn hơn.

Lòng tự trọng. Nghe lời mẹ, cô bừng tỉnh ngộ. Vì lòng tự trọng của mình, cô cũng không thể từ bỏ Từ Nghi.

Nghe vậy, Phó Dục Ninh thở hắt một hơi, bà ngẫm nghĩ mà thấy sợ:

"Nói như vậy nếu như lúc đó Từ Nghi không tìm con, con cũng không định qua lại với nó nữa ư?"

"Nếu không thì sao?" – Nói đến đoạn này, trong lòng Chử Điềm vẫn hơi ấm ức –

"Đến lúc anh ấy tìm không ra người tốt hơn con, sẽ khiến anh ấy hối hận."

Cô vừa nói vừa véo một góc gối ôm. Phó Dục Ninh bật cười:

"Tuy cô nghe kể lại nhưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì Từ Nghi. May mà nó kịp thời tỉnh ngộ, nếu không bây giờ nói không chừng thật sự hối hận đến

mức mổ bụng cũng không kịp nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!