Bởi vì cuối tuần nên vườn bách thú khá đông, đa số đều là cha mẹ mang con nhỏ tới, hai người họ hai đứa con trai đứng giữa đám người có vẻ lạc quẻ.
Tần Sanh nghiêng đầu nói với Lãng Yên,
"Toàn là là người lớn dắt trẻ con tới đây."
Lãng Yên mải nghiên cứu bản đồ vườn bách thú, cũng không nghĩ nhiều,
"Tớ cũng mang trẻ con tới mà, bạn nhỏ Tần Sanh, không phải cậu còn chưa dậy thì sao?"
Tần Sanh vừa định phản bác, Lãng Yên đã đi tới chỗ bán kẹo bông gòn, lúc quay lại trong tay có thêm một cây kẹo bông gòn,
"Ui cha, cậu mà cầm cái này trông càng giống."
Nhìn kẹo bông gòn, Tần Sanh lập tức quên mất đang định nói gì, cầm lấy bắt đầu yên lặng ăn. Lúc đii ngang qua gấu trúc, Lãng Yên ngừng lại, bảo Tần Sanh đứng cạnh rào chắn rồi chụp ảnh cho cậu, chụp xong đưa cho Tần Sanh xem, còn bình luận,
"Giống cậu không này!"
Tần Sanh nhíu mày, giống gì mà giống.
Cậu trừng mắt một cái, đi lên phía trước.
Dạo một hồi, hai người đều đầy mồ hôi, cảm thấy có chút mệt. Tìm mua đồ uống lạnh rồi ngồi xuống chờ, Lãng Yên đột nhiên bật cười. Tần Sanh khó hiểu nhìn hắn, Lãng Yên giải thích,
"Cậu nói xem chúng ta như vậy giống người yêu đi hẹn hò không! Trước kia mang bạn gái ra ngoài chơi tớ cũng chưa đi qua vườn bách thú bao giờ, cùng lắm là đi xem phim."
Tần Sanh nghe được hai chữ hẹn hò, mặt bùm một cái đỏ lên. Cậu chưa từng có người yêu nên không biết thế nào là cùng bạn gái ra ngoài chơi, nhưng trên TV toàn là như thế này không phải sao, thật sự rất giống ở hẹn hò,
"Cậu có có bạn gái à."
Đồ uống lúc này đưa tới, Lãng Yên uống một ngụm mới thấy bớt nóng,
"Chia tay rồi, nếu bây giờ có bạn gái thì ai rảnh mang cậu ra ngoài chơi."
Tần Sanh vậy à rồi lại không nói tiếp.
Hai người trở lại ký túc xá đã 6 giờ hơn, nhóc mập nói,
"Hôm nay nghe hội học sinh nói, Quốc khánh nghỉ tận 10 ngày lận!"
Từ Dương và Lãng Yên nghe vậy thật cao hứng, rốt cuộc ngoài nghỉ đông và nghỉ hè thì đây là kỳ nghỉ dài nhất, Từ Dương lại nói,
"Mẹ tôi đã hỏi rất nhiều lần là quốc khánh có về không, tôi thấy nếu nghỉ 7 ngày thì thôi, nhưng mà giờ ngẫm lại thôi cứ về vậy."
Lãng Yên nói,
"Mua vé chung đi! Tôi cũng muốn về."
Nhóc mập ở xa nhất, oán giận nói,
"Tần Sanh thì sướng rồi, nhà ngay nội thành luôn, tôi đây về một chuyến cũng phải ngồi tàu."
Tần Sanh cười cười không nói gì, cũng không định trở về, ở ký túc xá khá tốt, dù nghỉ dài hạn nhà ăn cũng sẽ mở, cho nên cậu tính toán ở lại chơi 10 ngày.
Trường học rốt cuộc nghỉ.
Mọi người đã thu dọn ổn thoả sẵn sàng đi rồi, Lãng Yên nhìn Tần Sanh hỏi,
"Bạn nhỏ Tần Sanh chừng nào đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!