Lãng Yên trở lại ký túc xá, thấy bánh kem trên bàn. Từ Dương mở cửa cho hắn xong liền vội kéo hắn vào,
"Tôi vừa gọi Tần Sanh, thấy bảo đã về tới cổng trường rồi."
Thấy Lãng Yên không nhúc nhích, Từ Dương chậc một tiếng,
"Hôm nay sinh nhật Tần Sanh có phải ông quên luôn rồi không?"
Lãng Yên không trả lời, duỗi tay tắt đèn.
Tần Sanh đến ký túc xá thấy tối om, còn có chút khó hiểu. Đám Từ Dương mang bánh kem hát bài chúc mừng sinh nhật đi ra, Tần Sanh vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nhóc mập đẩy đẩy Tần Sanh,
"Mau mau mau, ước đi rồi cắt bánh kem."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ mất, Tần Sanh cùng người khác ăn bánh sinh nhật. Đám Từ Dương có thể nhớ được sinh nhật cậu, cậu thấy thực vui vẻ.
Lãng Yên không lấy hộp quà trong túi ra, bởi vì dường như chỉ mình hắn quên mất sinh nhật Tần Sanh, quà tặng này cũng là lúc nãy trên đường về mua tạm chữa cháy.
Bởi vì sinh nhật Tần Sanh nên bầu không khí cũng hòa hoãn rất nhiều. Tay bị thương, gần đây Tần Sanh vẫn luôn ở lỳ trong ký túc xá, Lãng Yên không đi chơi bóng nữa. Từ sau khi hắn từ chối Trương Mẫn Mẫn, Tần Sanh đi học thì Lãng Yên liền đi học, Tần Sanh không có tiết thì Lãng Yên trốn học ở trong phòng.
Nhưng hai người ít có cơ hội nói chuyện, Tần Sanh cảm thấy quá gượng gạo, chỉ biết bắt đầu đọc sách, tỏ vẻ đây rất bận, phải học, chớ quấy rầy.
Kỳ nghỉ dài của học kỳ 2 sắp tới, ai nấy đều về nhà, trừ Lãng Yên. Hắn vốn cho rằng Tần Sanh sẽ không về nhà, kỳ thật Tần Sanh vừa nghe thấy Lãng Yên nói không về liền quyết định sẽ về.
Lãng Yên muốn ở tại thành phố A để gặp bạn thân là thật, nhưng tính toán chủ yếu là để ở bên Tần Sanh, nhân tiện gặp bạn thân mà thôi.
Ký túc xá chẳng còn ai, Lãng Yên đi tìm Thẩm Đạt.
Vốn Thẩm Đạt muốn kêu Lãng Yên cùng nhau thuê nhà, nhưng xa trường học quá nên đành thôi. Lúc ăn tối, Lãng Yên nhắn hỏi Tần Sanh ăn cơm chưa, Tần Sanh nhìn tin nhắn, do dự không biết có nên trả lời hay không, cuối cùng vẫn gọi sang.
Lãng Yên vội vàng buông đũa ra ban công.
Alo, tớ tớ ăn rồi.
Lãng Yên thấp giọng ừ. Chính hắn cũng không biết mình đang cười.
"Không không có việc gì chứ, cúp cúp cúp đây."
"Chờ chút, chuyện lần trước thực xin lỗi, tớ không nên mở ngăn kéo của cậu."
Tần Sanh bên kia im ắng một hồi mới ừm một tiếng. Hai người không nói gì, nhiều ít có chút xấu hổ, Lãng Yên nói, Vậy ngủ ngon.
"Ăn thì ăn cho xong đi, chạy đi tiếp điện thoại cái mẹ gì."
Thẩm Đạt hiếm khi thấy Lãng Yên này nghiêm túc như vậy, Chuyện gì?
"Lần trước ông nói về tôi với Tần Sanh, tôi cảm thấy hình như ông nói vậy không sai."
Thẩm Đạt không kịp phản ứng lại, A, loại nào?
"Đúng là tôi thích cậu ấy."
Thẩm Đạt há miệng, không nói nên lời.
Lãng Yên lại mở miệng,
"Không phải nói giỡn, tôi thực nghiêm túc, thật sự thích, nhìn không thấy là canh cánh trong lòng, nhìn thấy cậu ấy đi cùng người khác là tức điên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!