Chương 1: Nhập học

Nhập học

"Đã lên đại học rồi, lớn cả rồi, đừng có lề mề như là cấp 3 nữa đấy."

Tần Sanh yên lặng lấy ra hành lý từ cốp xe ti, nghe thấy âm thanh liền nhịn không được nhìn sang chiếc xe của gia nhìn kia.

Bị càm ràm mãi, cậu trai vừa qua loa có lệ ậm ừ, vừa nhận hành lý từ trong tay bà mẹ, cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn quay đầu liền. thấy Tần Sanh, lịch sự cười,

"Mẹ đừng nói nữa, người khác đều nghe thấy hết"

Mẹ hắn cũng thấy Tần Sanh,

"Con nhìn xem người ta lùn hơn con một cái đầu mà còn tự mình tới trường học đó"

Cậu trai vội ôm mẹ mình một cái,

"Không phải tại bố mẹ cứ nhất định đòi đưa tiễn sao, con nói đề con tự đi bố mẹ cứ đòi theo, thôi thôi nhé, con đi nha mẹ."

Bố hắn cũng xuống xe, kéo hành lý đi theo lên phòng ngủ. Tần Sanh kéo 2 cái rương lên lầu, đồ vật bốn năm đại học cũng không tính nhiều, chỉ là một mình muồn kéo hết lên một lượt thì có chút khó khăn, cũng không thề kéo lên từng rương một, sợ sẽ bị người khác lấy mất.

Tần Sanh chỉ có thể kéo một cái đến chỗ rẽ thang lầu, sau đó định vòng lại kéo nốt cái thứ hai lên. Cậu trai ban nãy chạy xuống, thấy Tần Sanh liền hỏi, Cậu đến một mình à??

Tần Sanh quay đầu lại nhìn nhìn, chần chờ gật đầu.

Vẻ mặt cậu đầy mờ mịt. 

"Tớ xuống lấy nước ấm, cậu ở đây chờ tớ một lúc".

Cậu trai giơ lên bình nước trong tay. TẦn Sanh thật sự đứng tại chỗ chờ hắn, không lâu sau cậư trai cầm bình nước ấm quay trở lại, cười đi đến trước mặt Tần Sanh, khiêng lên một cái rương, dẫn đầu đi đằng trước.

Tần Sanh vội kéo cái rương còn lại theo lên. Cậu trụ lầu mấy?

LẦU 5?Thật khéo nha tớ cũng lầu 5, lầu 5

- nào thế?505

"Cậu trai phía trước đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Tần Sanh, Tần Sanh suýt đụng phải hắn, xấu hổ quệt quệt mũi;"Chúng ta chung một phòng ngủ rồi. Tớ là Lãng Yên, cậu tên gì?

"Lãng Yên thoạt nhìn có chút cao hứng."Tần Sanh

", Lãng Yên xoay người tiếp tục lên lầu"Cậu nhỏ con như thế sao không bảo người trong nhà đưa tới, bố mẹ tớ nhất định đòi đi cùng.

"Vốn là câu nói hàn huyên thông thường, nghe vào tai Tần Sanh lại rất khó chịu, may là Lãng Yên đưa lưng về phía cậu, nhìn không thầy trên vẻ mặt của cậu;"Bố bố, bố, bố tớ rất bận.

"Lãng Yên nghe lời nói đứt quãng liền xoay đầu lại nhìn cậu. Tần Sanh nói,"Tới rồi.

"Vừa vào phòng ngủ liền nghe thấy tiếng mẹ của Lãng Yên,"Làm gì mà đi lâu như vậy hả, này, ôi đây không phải cậu bé vừa rồi đưới lầu kia sao?Vâng, chung một phòng, đây là Tần Sanh, con giúp cậu ấy đem hành lý lên đây. Nhìn cậu ấy nhỏ con như vậy làm sao khiêng lên được.

"Lãng Yên hói xong, Tần Sanh liền phát hiện bố mẹ Lãng Yên đều nhìn cậu, Tần Sanh nuốt nuốt nước miếng"Chào cô chú ạ

". Mẹ Lãng Yên lập tức liền thích đứa bé Tần Sanh thoạt nhìn ngoan không chịu nổi này, giúp cậu gỡ đồ trong rương ra. Tần Sanh thấy mẹ Lãng Yên cầm khăn trải giường định trải cho mình liền hoảng hốt,"Cô, cô cô, cháu không cần, cháu tự mình làm, không, không cần phiền toái.

"Nói xong cậu định lấy lại khăn trải giường. Lãng Yên một phen giữ tay cậu. Tần Sanh không biết là vì trời nóng hay là vì sốt ruột, mặt thật là hồng. Lãng Yên vặn nắp một chai nước đưa cho cậu,"Mặc kệ đi, cứ để mẹ tớ giúp cho, cậu cũng biết làm à? Uống miếng nước đi này!

"Tần Sanh nhận chai nói,"Có biết.

"Lãng Yên thấy Tần Sanh có vẻ chần chờ, liền hỏi,"Này, cậu có phải là hơi nói lắp không?

"Tần Sanh tức khắc có chút luống cuống, cúi đầu, lại khẽ gật đầu. Thật ra cậu đã cố gắng khống chế, chỉ cần không nói câu quá dài, chỉ cần nói chậm thì sẽ bị nặng như vậy. Lãng Yên thấy vẻ mặt này của đối phương liền hơi hối hận đã hỏi kém duyên. Bố hắn đập một cái lên đầu hắn,"Nói hươu nói vượn cái gì đấy, Tần Sanh này, cháu đừng để ý, thằng ngốc nhà chú không biết lựa lời gì đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!