Chuyển ngữ: Gà
- LQĐ
Nhìn ly rượu lớn đầy tràn trước mắt, sắc mặt Mặc Kiều Sinh trắng không còn chút máu, hắn chiến đấu hăng hái một ngày một đêm, chưa kịp uống một giọt nước, chỉ vừa miễn cưỡng cắn hai miếng bánh nếp.
Lúc này trong bụng quá đói, vừa mất máu nhiều, thật sự không thích hợp uống rượu.
Hắn sợ là mình nhất thời uống rượu say nói hớ, làm chủ nhân mất mặt, dẫn tới tai họa.
Nhưng hắn cũng không có đường cự tuyệt.
Hắn cung kính tiến lên, tiếp rượu của Lý Văn Quảng, quỳ một chân xuống uống.
Tiếp đó nhận rượu thưởng của chủ nhân Hoa Vũ Trực, dập đầu uống cạn.
Sau đó là Hán Trung Thái thú
- Hàn Toàn lâm, Vân Nam vương
- Viên Dịch Chi...
Trình Thiên Diệp ngồi vị trí phía trên, nhìn vị nô lệ trẻ tuổi đang uống rượu kia, quanh người hắn tỏa ra màu xanh thẳm xinh đẹp, dần dần trở nên trầm trọng, trong lúc đó một màu đỏ nồng đậm không ngừng bay lên quanh quẩn, có vẻ thống khổ bị đè nén.
Cánh tay trái hắn tiếp nhận ly rượu hơi mất tự nhiên, mang theo sự run rẩy nhè nhẹ, vai trái dưới bì giáp màu đen, thấm ra một lớp nước.
Không, đây hẳn là vết máu.
Trình Thiên Diệp nhớ đến lúc trên tường thành bả vai hắn bị trường mâu đâm phải.
Mặc Kiều Sinh uống đến chỗ Vân Nam vương
- Viên Dịch Chi ban thưởng rượu.
Quả nhiên đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trong bụng quay cuồng.
Lại thấy một vị hầu tước trẻ tuổi, đang ngoắc hắn.
Mặc Kiều Sinh biết mình không thể uống nữa.
Nhưng hắn không dám chậm trễ, bước chân như nhũn ra đi đến bàn trước, quỳ rạp xuống hành lễ, tiếp nhận kim bôi mà Tấn Việt hầu trẻ tuổi đưa tới.
Rượu vào trong miệng, Mặc Kiều Sinh đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong ly rượu không phải là rượu, mà là một chén sữa trắng thơm ngát.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy vị công tử thiếu niên Tấn Việt hầu kia đang lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với hắn.
Mặc Kiều Sinh cúi đầu xuống, yên tĩnh chậm rãi uống hết chén sữa bò ấm áp này. Hắn cảm thấy dạ dày hơi đau đớn của mình, được một dòng nước ấm nhẹ nhàng xoa dịu một phen, chậm rãi bình phục một ít.
Hắn dập đầu nhiều hơn một cái, trong lòng mang theo cảm kích, yên lặng lui về vị trí của mình.
Sau khi A Phượng nhận rượu ban từ Vân Nam vương
- Viên Dịch Chi, đã bị giữ lại bàn bên cạnh.
Trái ngược với vẻ lạnh như băng của ngày thường, A Phượng nở nụ cười tỏa nắng, dịu dàng ngoan ngoãn quỳ hầu bên cạnh Viên Dịch Chi.
Viên Dịch Chi nheo con mắt như bong bóng cá lại, duỗi cái tay tái nhợt mập mạp ra nâng cằm A Phượng: "Chư công không hiểu đâu, có đôi khi mỹ nhân đáng yêu xinh đẹp mềm mại, đều kém với con ngựa hoang chạy băng băng trên chiến trường thế này, lão phu cảm thấy chinh phục con ngựa hoang như vậy, mới là lạc thú tuyệt diệu nhất của anh kiệt chúng ta."
A Phượng không hề chống cự, vẻ mặt tươi cười cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!