Chương 24: Khiêng hắn về đi, trong vòng một tháng, không được tùy tiện ra khỏi giường.

Chuyển ngữ: Gà

- LQĐ

A Phượng tỉnh lại khỏi cơn mê, trông thấy Mặc Kiều Sinh mặc bộ y phục màu đen tuyền đang ngồi trước giường.

Y cố nhướng môi, cười tự giễu: "Ta, vẫn chưa chết đâu."

Mặc Kiều Sinh dìu y, mang đến một chén thuốc đen như mực.

"Uống đi."

Đây là một chén thuốc vừa đắng vừa chát.

Nhưng A Phượng biết, đây là thuốc tốt, trước đây nếu muốn uống thuốc thế này thì cầu cũng không có.

Y bám vào tay Mặc Kiều Sinh, uống cạn chén thuốc không để thừa một giọt nào.

Nước thuốc ấm áp chảy vào thân thể, y cảm thấy cả người như được lên tinh thần.

"Ngươi đã hôn mê ba ngày."

"Ba... Ba ngày?"

Mặc Kiều Sinh biết y đang lo lắng điều gì, hắn đặt chén thuốc vào chỗ cũ: "Chủ nhân đã nhận ngươi, sẽ không trả ngươi về chỗ Uy Bắc hầu đâu."

A Phượng chống người, cố gượng xuống giường, rồi đứng lên. Tay chân y yếu ớt, chỉ cảm thấy như đang giẫm lên một mớ bông, vừa bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.

Có một bàn tay đỡ lấy y, bàn tay ấy vừa ấm áp lại có lực,

Là tay của huynh đệ.

A Phượng nhìn chăm chăm xuống đất, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: "Xin lỗi."

Xin lỗi, Kiều Sinh. Cảm ơn ngươi.

Chủ nhân của bàn tay đó không trả lời, chỉ vững vàng nâng y dậy.

"Dẫn ta đi yết kiến chủ nhân đi." A Phượng nói ra.

"Ngươi... đi được không?" Mặc Kiều Sinh không yên lòng.

"Ba ngày rồi, còn chưa đi yết kiến tân chủ nhân, thế thì quá đáng rồi." A Phượng bám vào vai Mặc Kiều Sinh, mượn sức, đứng vững người: "Là nô lệ, chỉ cần còn sống, sẽ không có tư cách được nằm."

Trong lòng của y ảm đạm.

Vị chủ nhân này, sẽ phạt ta thế nào đây?

Giờ đây, cái này thân thể đau khổ này của ta không biết có chịu đựng nổi không.

"Chủ nhân là người thế nào?" Y hỏi ý người bạn duy nhất của mình.

"Ngươi sẽ biết nhanh thôi." Đáy mắt của Mặc Kiều Sinh lộ ra nét dịu dàng: "Đó là người tốt nhất trên thế gian này."

A Phượng không tin trên thế gian có chủ nhân tốt, y cũng từng gặp được một kẻ được gọi là chủ nhân tốt, người đó mỗi ngày đều ghé vào tai y nói sẽ xem y như huynh đệ, thế mà vì vài đĩnh hoàng kim, một tay đẩy y rơi vào vực sâu không đáy.

"Chủ nhân thích gì? Ngài thích người thế nào?"

"Chủ nhân... không thích người khác lừa gạt mình." Mặc Kiều Sinh nghiêm túc suy nghĩ, vừa đi vừa nói: "Bất luận chủ nhân hỏi gì, chỉ cần ngươi không giấu diếm, thẳng thắn thành khẩn nói rõ lòng mình thì ngài ấy sẽ không tức giận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!