Chuyển ngữ: Gà
- LQĐ
"Chúa công."
Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng. Nàng quay đầu lại.
Mặc Kiều Sinh đứng cách đó không xa, sống lưng thường ngày thẳng tắp kia giờ đây đang khom xuống, tay đưa về phía Trình Thiên Diệp.
Ngón tay đầy vết chai khẽ run rẩy, hắn cẩn thận nói: "Chúa công, ngài đang làm gì vậy? Ngài đến bên thần này."
Chúa công đứng trước vòng sáng kỳ lạ đó, đôi mày chau lại đầy đau lòng, nhìn qua hắn.
"Kiều Sinh," Chúa công nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói kia như gần, mà lại như vô cùng xa xôi. "Chàng có lẽ đã nhận ra, ta và mọi người quá khác biệt."
"Ta, đến từ thế giới kia."
Trình Thiên Diệp vừa tham lam ngắm nhìn cảnh tượng của thế giới ấy, vừa khó xử nhìn Mặc Kiều Sinh.
Một bên là mái ấm đã xa, một bên là người yêu chân thành.
"Nơi đó chính là nhà ta. Ta..."
Ta muốn trở về.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy mình như bị một cao thủ bóp chặt mạch máu chỉ trong một chiêu.
Toàn thân bị nỗi sợ hãi sẽ mất đi Chúa công đè nặng.
Hắn dùng hết toàn lực nhưng lại cất lên câu nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể lầm bầm ra vài từ vụn vặt: "Đừng, đừng vậy."
Đến khi trông thấy Chúa công rút ngón tay từ vòng sáng quái lạ đó về, hắn mới lấy lại được khả năng hít thở.
Trình Thiên Diệp siết chặt miếng Long Lân trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt phẳng, không biết bao lâu, rốt cuộc bỏ nó lại vào hộp.
Nơi này có Kiều Sinh, có nhiều người và nhiều chuyện như vậy, nàng không thể nói đi là đi.
Nàng cố gượng cười với Mặc Kiều Sinh: "Không có gì đâu, ta... bây giờ còn chưa quay về được."
Mặt nàng đột nhiên bị một bàn tay rộng lớn ôm lấy, nụ hôn điên cuồng của Mặc Kiều Sinh trút xuống như mưa.
Hắn hôn đến mức luống cuống và trúc trắc, không hề có sự thành thục.
Trình Thiên Diệp khẽ đẩy ra. Trái lại, Mặc Kiều Sinh càng tiến tới gần hơn.
Thôi, tùy chàng ấy vậy.
Tâm trạng của Trình Thiên Diệp không tốt lắm.
Nhưng nàng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm eo Mặc Kiều Sinh, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, tùy ý để người trong lòng giải tỏa cảm xúc của hắn.
Không bao lâu, nàng nhận ra gương mặt của mình ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng đang không ngừng nhỏ xuống mặt nàng.
Trình Thiên Diệp mở mắt ra, đau lòng mà cũng buồn cười, nàng ngăn Mặc Kiều Sinh đang vừa khóc vừa hôn nàng lại.
"Đừng khóc, ta đâu có đi."
Mặc Kiều Sinh quay mặt sang chỗ khác, mím môi không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!