Chương 28: (Vô Đề)

Tạ Viêm vừa định phản bác, lại nghe cậu tạm dừng một chút, đoạn dùng giọng chừng mực hỏi: "Tối qua anh đi đâu thế?"

"…"

Cái loại chuyện nhăng nhít này rốt cuộc thì phải làm thế nào mới khỏi khiến Thư Niệm hiểu lầm đây?!

"Anh có chút việc…" Thấy Thư Niệm đang chăm chú chờ câu mình sắp nói, Tạ Viêm chỉ cảm thấy đầu muốn căng ra, "Thật ra cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm, thôi bỏ đi, em không cần lo tới nó, chừng nào có thời gian anh từ từ kể em nghe."

Phải rất lâu Thư Niệm mới "Ừ" một tiếng, bởi ốm o và mệt mỏi nếp nhăn hiện sâu hơn trên mi mắt cậu, cung mày rợp tối hàng mi.

Thấy mình có lỗi, Tạ Viêm ôm chặt hơn chút nữa thân thể đang kìm nén cơn run rẩy nhỏ của cậu. Thấy môi cậu vẫn còn tím tái vì chịu phải cái lạnh quá độ, hắn vén ngay áo khoác bọc cậu vào, áp gò má lạnh lẽo của cậu vào cổ mình, muốn cho cậu ấm áp trở lại.

"Tay em lạnh quá."

Được nắm trong lòng bàn tay hắn xoa xoa đảo đảo, các ngón tay cậu vẫn thiếu độ ấm co rụt lại như cũ.

"Để vầy đi…"

Cầm tay cậu kéo vào vạt áo sơ mi sát người mình, lưng nhói lạnh, Tạ Viêm cũng không nhịn được rùng mình cười, hít một hơi rồi tiện thể ôm cậu vào sát ngực: "Đúng là em lạnh ghê đó."

Thư Niệm kinh ngạc một chút, sợ hãi định rụt tay lại: "Vầy không được, làm anh lạnh mất…"

"Phải thế em mới mau ấm lên được chứ."

Khi giọng nói dịu dàng trầm lắng rung lên trong màng nhĩ cũng là lúc vành tai cậu bị ngậm vào hôn tới tấp.

Trực tiếp dán bàn tay vào hắn cảm nhận da thịt nóng hổi dưới lớp lớp quần áo, được hắn ghì chặt trong đôi tay thon dài mạnh mẽ, cảm nhận được nhiệt độ chân thực từ môi hắn kiểu này, cậu sẽ tưởng bở rằng mình được hắn yêu thật mất.

Trong ảo giác ấy, cậu hạnh phúc tới mức mũi cũng bắt đầu cay cay.

Nghe theo lời hứa của hắn, thu xếp hành lý xong đứng ngẩn ngơ giữa trời tuyết đợi hắn suốt buổi tối, nhưng chỉ có thể một mình trở về thảm hại khôn xiết tả, nỗi đau cảm nhận khi ấy, trong chớp mắt này, hồ như cũng có thể tan biến không thấy đâu nữa.

Chỉ cần có thể làm cậu thấy như mình được ở bên hắn, có lẽ là đủ rồi.

Chẳng qua định nghỉ ngơi tí thôi, chẳng biết sao lại ngủ mê man. Lúc cậu tỉnh lại đã là giữa trưa, may là cuối tuần không phải đi làm, vẫn có thể nằm ườn thêm chốc nữa. Tạ Viêm nằm nghiêng bên cạnh nhìn cậu, mỉm cười vén mớ tóc đen tán loạn trên trán cậu ra, vẻ yêu thương đong đầy khuôn mặt hắn: "Tiểu Niệm, em thật là ngoan."

Trai già hơn ba mươi tuổi, bị người ta trìu mến vô hạn khen "Ngoan", Thư Niệm chỉ còn biết cười khổ.

Cậu biết nguyên nhân Tạ Viêm cảm khái như thế, cậu không léo nhéo ầm ĩ, không nổi cơn, xin lỗi quấy quá là có thể tha thứ tất cả, không cho truy vấn thì cậu im miệng. Bất kể khi nào, trong mắt Tạ Viêm cậu cũng chỉ là một sinh vật trung thành nhất hạng, vừa tiện lợi vừa biết vâng lời.

"Làm sao anh không thích em cho được…"

Cậu vừa nghe Tạ Viêm rù rì nhõng nhẽo, đồng thời lại bị hắn dùng cách ôm chặt quen thuộc ghì lấy.

"Anh muốn sau này ngày nào mở mắt dậy cũng được nhìn thấy em."

"Ừm…"

"Thiếu gia, lão gia cho gọi cậu xuống."

Lời có cánh bị cắt ngang, Tạ Viêm phẫn nộ nhìn ra cửa: "Chuyện gì?"

"Có một vị khách quan trọng…"

Tạ Viêm bấy giờ mới bất cam bất nguyện đứng dậy, Thư Niệm cũng vội vàng đứng dậy mặc quần áo, hai người cùng ngủ đến tận giờ này, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.

Kỳ thật hai người chẳng làm gì cả, cậu chỉ để cho Tạ Viêm ôm mình, nếu tiến bước nữa sẽ cứng người bài xích theo bản năng – tuy cậu đã cố gắng muốn làm như chưa từng có gì phát sinh, nhưng lòng vẫn âm ỉ thấy đau.

Cậu xấu hổ thay cho sự thiếu độ lượng của bản thân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!