Kha Lạc buông đôi tay đang ôm chặt lấy đầu gối xuống, ngồi yên như cũ, khóe mắt đỏ
hồng ngẩng đầu nhìn cậu, y vẫn chưa có ý định đứng lên.
Thư Niệm bước tới, vươn đôi tay trìu mến xoa đầu y, chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn
buồn giận và sự trách móc của y, đem hết khả năng ra dỗ dành y: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn.
Không phải tôi cố ý đâu, chiều nay tự nhiên"
Đột nhiên bị Kha Lạc ôm ghì lấy, xung động thật lớn khiến cậu lảo đảo, theo bản năng
vịn lấy bả bờ vai Kha Lạc, mặc cho đôi tay mạnh mẽ thon dài của cậu nhóc ôm miết lấy eo cậu, mặc đầu y dán chặt lên bụng cậu.
"Không sao đâu, anh đến là tốt rồi"
"Thật xin lỗi."
"Anh đến là tốt rồi" Cậu nhóc ấm ức lẩm bẩm, tay siết chặt đến nỗi cậu thấy đau
đau, "Tôi còn tưởng anh không đến anh không muốn gặp tôi"
"Sao lại thế được." Thư Niệm vụng về xoa đầu y, "Xem cậu lạnh cóng rồi kìa, mặt lạnh
như băng ấy, vào phòng đi, nhiễm lạnh sẽ không tốt."
Cậu quên mất bản thân còn đang sốt cao, bàn tay áp lên mặt Kha Lạc chỉ cảm thấy
lạnh ngắt, cũng chỉ nghĩ Kha Lạc đã bị rét.
Trong phòng quả thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Trên chiếc bàn con trong gian
phòng khách rộng lớn, vài món ăn chưa từng được đụng đến đã sắp nguội tanh, rõ ràng Kha Lạc đã luôn chờ cậu đến, cả cơm cũng chưa ăn.
"Đói bụng rồi nhỉ, tôi mang đồ ăn đi hâm nóng, muộn rồi còn chưa ăn gì sẽ không tốt
cho dạ dày đâu"
Thư Niệm cũng không biết trong người cậu rốt cuộc là đang nóng hay lạnh, vừa vào
bếp liền yếu ớt cởi áo khoác ra.
"Khỏi cần, tôi không đói Anh đến chơi với tôi là tốt rồi" Kha Lạc ôm cậu, không biết
có phải do mệt mỏi quá sức mà bị ảo giác không, trong nháy mắt cậu thấy dường như Kha Lạc đang đứng trước mặt lại có phần cao lớn hơn mình.
"Được" Thư Niệm chầm chậm men theo chiếc sô pha nhỏ ngồi xuống, cảm giác
chóng mặt hoa mắt lại càng rõ rệt, chỉ có thể bất lực mặc Kha Lạc quỳ trên thảm trải sàn trước mặt cậu, chẳng nói lời nào, ôm cứng lấy cậu như thể sợ cậu sẽ bỏ trốn.
"Thư Niệm"
Mặc dù cái kiểu mặt đối mặt ôm miết nhau có hơi kì quái, nhưng khuôn mặt ấm áp
của cậu nhóc vùi trên hõm vai cậu, còn siết chặt lấy cậu trong khuôn ngực nóng ran lại khiến
cậu mủi lòng, cậu cũng dè dặt vòng tay ôm lưng Kha Lạc: "Sao thế?"
"Hôm nay tôi đến tuổi thành niên rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!