Ninh Vương đuổi Trường Ninh đi, lại huấn luyện ta một trận. Ta nhẫn nhịn chàng ta một hồi.
「Bổn Vương đang nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao?」Ninh Vương giận dữ nói.
「Vi thần bị Trường Ninh ôm cũng buồn bực lắm chứ.」
Ta vừa nói, vừa đánh giá ngực chàng ta, lộ ra vẻ muốn ôm mà không dám.
Ninh Vương lông mày ngang nhìn ta, lần này đến lượt chàng ta nhẫn nhịn.
Ta ghé sát lại gần, đánh không lại thì làm cho ghê tởm chết ngươi.
Thực ra sau khi tiếp xúc, ta cảm thấy Ninh Vương này, tuy tính khí thất thường, nhưng hành sự lại có chừng mực. Cho nên, không có gì đáng sợ.
Ninh Vương bị ta làm cho ghê tởm mà bỏ đi, đi rất nhanh, ta nhìn chằm chằm bóng lưng chàng ta hét lớn:
「Vương gia, ngài phải giúp vi thần đó, đừng khoanh tay đứng nhìn a.」
Ninh Vương không để ý đến ta.
Ta lại tiếp tục hét:
「Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn...」
Ta chưa nói xong, Ninh Vương đột nhiên quay đầu xông nhanh đến, tư thế này rõ ràng là muốn hạ thủ tại chỗ rồi. Ta nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:
「Vương gia, vi thần có việc, hẹn ngày mai gặp a.」
Đợi cửa đóng lại, ta mới vỗ vỗ ngực.
「Hung dữ muốn chết, chỉ vì đầu thai tốt một chút thôi, đức hạnh gì chứ.」
Ta chắp tay sau lưng đi dạo về nha môn. Những lời hạch tội trên triều đình, ngày càng dữ dội.
Họ có khí thế là không đẩy ta đi thì không chịu dừng. Ngày hôm đó, Thánh Thượng cuối cùng cũng truyền ta yết kiến.
Sáng sớm ta thay quan bào mới, vuốt ngay ngắn mũ rồi ra khỏi nhà, không ngờ trước cửa nhà đã đứng rất nhiều người, xếp thành hàng tiễn ta.
Hơn mười người im lặng, vẻ mặt đau khổ.
「Cáo biệt di thể sao?」
Ta hỏi bọn họ. Họ khóc càng to hơn, hệt như đang viếng tang.
Đứng chờ bên ngoài Kim Điện, thị vệ hai bên không ngừng đánh giá ta, đoán chừng cũng tò mò, một quan nhỏ Tòng Lục phẩm bé tẹo mà có thể khiến toàn bộ quan viên triều đình hợp sức chửi rủa là người thế nào.
Ta sắp xếp lại bao hành lý sau lưng, đứng thẳng tắp. Sau đó, nội thị xướng báo cho ta vào.
Kim Điện cao lớn rộng rãi, xa hoa uy nghiêm, ta cung kính khấu đầu trước Thánh Thượng đang ngự tọa trên cao.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Thánh Thượng, trong đầu ta từng nghĩ Người có thể là một người béo với đôi mắt vô thần, dù sao bên ngoài đồn đại Người rất thích mỹ thực, đầu bếp trong Hoàng cung còn nhiều hơn cả phi tần.
Nhưng không ngờ Người lại gầy gò đen sạm, lộ ra vẻ ốm yếu.
Dưới Long tọa, hai bên xếp hàng là Thái tử và Ninh Vương.
Thái tử năm nay hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao gầy, có vài phần giống Ninh Vương, nhưng không được tinh tế, quý giá bằng Ninh Vương.
Ánh mắt của các triều thần hai bên đều tập trung vào ta, ta khẽ quay đầu, liền thấy Thủ phụ Trương Lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!