Chương 3: (Vô Đề)

Mã Đức Xương nằm nghiêng trong kiệu, đôi mắt mở to tròn xoe, dáng vẻ chết đi vô cùng đáng sợ.

Nhưng những người hầu cận của hắn vẫn còn sống.

Theo lời bọn họ, hung thủ tổng cộng có bốn người, mặt bịt vải đen, mặc thường phục, chân đi giày cỏ, tuổi đời không lớn, thân hình cường tráng, cầm binh khí giống hệt nhau.

「Huấn luyện bài bản?」

Ninh Vương hỏi người khiêng kiệu. 

「Không, không giống.」

Người khiêng kiệu lắc đầu, người hầu cận bổ sung: 

「Bọn chúng không học quyền cước, tiểu nhân nhìn ra được.」

Ninh Vương nhìn ta, khẽ nhướng mày. Ta căn dặn Trương Chính Trúc vài câu, rồi chắp tay trong ống tay áo, đưa mắt ra hiệu cho Ninh Vương, thỉnh chàng ta lánh sang một bên nói chuyện.

Ninh Vương nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, nhưng vẫn theo ta.

Đến khi theo ta vào quán cơm ven đường, sắc mặt chàng ta đã trầm xuống rồi.

Người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

「Vừa dùng thiện vừa trò chuyện.」

Ta mời chàng ta ngồi xuống, căn dặn tiểu nhị dọn món: 

「Tính vào sổ sách của Vương gia!」

Ta vừa nói xong, Ninh Vương đã nhìn ta với nụ cười như có như không. 

「Vương gia ngài tâm khoan một chút. Chúng ta nói chuyện chính sự.」

Ta rót trà cho chàng ta: 

「Vi thần cảm thấy vụ án này có điều kỳ lạ.」

Ninh Vương nghiến răng, nhẫn nén cơn giận chờ ta nói. 

「Mã Đức Xương và Lưu Bình Thái, đều là người Nam Trực Lệ.」

Ta gõ gõ mặt bàn: 

「Ta nghi ngờ, việc họ bị hại có liên quan đến chuyện này.」

「Ngươi muốn nói, chỉ có vậy thôi sao?」Chàng ta lộ vẻ chê bai.

Ta ghé sát người xuống, khẽ hỏi chàng ta: 

「Vương gia, chuyện ngài bảo Lưu Bình Thái đi làm, giờ có thể nói ra rồi chứ?」

Ta vừa dứt lời, Ninh Vương đã bóp chặt má ta. 

「Da mặt quả nhiên đủ dày, hử?」

Ninh Vương nghiến răng: 

「Để Bổn Vương mời khách, còn cố tình dò hỏi . Khương Yển, Bổn Vương trông có vẻ là người hiền lành dễ tính lắm sao?」

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!