Chương 15: (Vô Đề)

Ninh Vương liếc xéo nhìn ta.

「Vương gia, ngài hạ cố đến đây nô gia thật vui mừng.」

Ta vẫy chiếc khăn tay nồng nặc mùi hương, ngồi xuống bên cạnh chàng ta: 

「Vương gia muốn uống rượu gì, nô gia uống cùng ngài nha.」

Khăn tay quá thơm, ta không nhịn được hắt hơi hai cái.

Vừa hắt hơi, phấn ta trát trên mặt lả tả rơi xuống. 

Ta lại hắt hơi liên tiếp bốn cái, xoa xoa mũi nhìn Ninh Vương, chàng ta thế mà không có phản ứng gì, chỉ cười như không cười nhìn ta.

「Nô gia kích động quá khi Vương gia đến, nên trát phấn hơi nhiều.」

Ta cười nói. Ninh Vương vươn tay nhéo má ta: 

「Ngươi không nói, ta còn tưởng ngươi đang cán bột đấy.」

Nhìn thấy mỹ nhân mà không biết thương hoa tiếc ngọc , chỉ biết châm chọc người ta.

Ta vuốt tóc mai, rót trà cho chàng ta: 

「Vương gia có phải đói bụng rồi không, để nhà bếp nấu cho ngài một bát mì?」

Ninh Vương khoanh tay ôm ngực, ung dung nhìn ta: 

「Ăn rồi. Ngươi có thể đi tắm rửa chuẩn bị phòng rồi đấy?」 

「Á?」

Chén trà trong tay ta suýt tuột, kinh hãi nhìn chàng ta: 

「Chuẩn bị phòng?」

Ninh Vương nhìn ta, đáy mắt ủ chứa điều gì đó. Ta bật dậy đứng lên, nói: 

「Được, nô gia đi chuẩn bị phòng đây.」

Chàng ta rất có thể đã nhận ra ta, giờ không đi thì cái mạng nhỏ của ta khó giữ.

Đúng lúc ta mở cửa, Ninh Vương đột nhiên hét lên: 

「Khương Hành Chi, ngươi dám chạy, Bổn Vương sẽ san bằng lầu Nghi Tương.」

Quả nhiên nhận ra ta rồi. Ta trát phấn dày như vậy, chàng ta thế mà vẫn nhận ra.

「Biết Bổn Vương nhận ra ngươi bằng cách nào không?」

Ninh Vương bước tới, cúi đầu nhìn chằm chằm ta. Ta lùi lại dựa vào cửa lắc đầu:

「Vết sẹo?」

Ninh Vương bóp má ta, cười lạnh. 

「Bởi vì đôi mắt của ngươi. Ngươi trát thêm mười cân phấn nữa, cũng không che được bản chất của ngươi.」

Trời ơi! Ta đang định cầu xin chàng ta giúp ta giữ bí mật. Nhưng chưa kịp mở miệng, chàng ta giật cổ áo ta, đầy vẻ ghét bỏ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!