Ninh Vương mặc hắc bào, chắp tay đứng trước mộ.
Ta cứ tưởng chàng ta sẽ khóc lóc một chút, dù sao chúng ta cũng có chút tình giao hảo.
Nhưng ngoài dự đoán của ta, chàng ta chỉ dừng lại một khắc, rồi lạnh lùng xuống núi.
「Vương gia gầy đi rồi.」
Một tỷ muội xót xa nói:
「Sắc mặt cũng không tốt, đoán chừng lâu rồi không ngủ ngon.」 Quả thực là vậy, gầy đi không ít.
Nhưng chàng ta phế Hoàng Hậu, giam lỏng Thái tử, công sức này rất đáng.
Mọi người lần lượt xuống núi, dưới chân núi, ta đột nhiên thấy Ninh Vương quay lại ở lối núi bên kia. Sao lại quay lại? Ta từ biệt mấy tỷ muội, lặng lẽ đi theo sau chàng ta.
Ninh Vương đứng một mình trước mộ ta không nói gì, nhưng không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy bóng lưng chàng ta có chút bi thương.
Nhất định là ảo giác của ta. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, chàng ta đột nhiên cầm lấy cái xẻng bên cạnh, bắt đầu đào mộ.
Ta kinh hãi, lùi lại trốn sau gốc cây. Trong mộ chỉ chôn một nắm tro, chẳng lẽ chàng ta không tin ta đã chết?
Hay là, đào ra quất xác? Ninh Vương hận ta đến mức đó sao?
Không nên a. Dù gì chúng ta cũng cùng nhau vượt khó khăn , không dám nói là huynh đệ, nhưng cũng là bằng hữu chứ. Đừng đào nữa, mộ của ta còn có ích mà.
Ninh Vương vung xẻng hơn mười lần, rồi giận dữ quăng sang một bên, chàng ta chỉ vào mộ nói:
「Ta tưởng ngươi giả chết để giúp Bổn Vương, không ngờ ngươi ngu ngốc đến mức làm thật.」
Thì ra là vậy. Lúc đầu chàng ta không đến đây, là vì chàng ta tin ta giả chết.
Nhưng chàng ta tìm kiếm hơn một tháng, vẫn không tìm thấy tung tích của ta, nên mới tin ta thực sự chết rồi. Vẫn coi là bằng hữu, ta không giúp chàng ta vô ích.
Ninh Vương nói rất lâu, giọng rất nhỏ, ta nghe không rõ, đúng lúc ta định đi thì đột nhiên nghe thấy chàng ta nói.
「Khương Yển, chỉ cần ngươi sống lại, Bổn Vương sẽ làm nữ nhân!」
Cái gì? Ta đứng không vững, trượt chân ngã ngồi xuống đất. Mông bị cành cây đâm đau điếng.
Ninh Vương đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc như tên bắn chiếu về phía ta:
「Ai?」
Ta muốn chạy, nhưng không nhanh bằng động tác của chàng ta, chàng ta thoáng chốc đã đứng trước mặt ta, cái xẻng đào mộ kia, đã chạm vào cổ ta rồi.
「Vương gia, nô gia đến thắp hương cho Khương đại nhân, không ngờ ngài ở đây, nên giật mình, đứng không vững... liền ngã rồi.」
Ta không dám ngẩng đầu, co rúm vai.
Chàng ta nhìn chằm chằm ta một lúc, đột nhiên thu tay lại hét lên:
「Cút!」
「Vâng vâng vâng, nô gia cút ngay.」
Ta vội vàng giữ lấy búi tóc giả, vén váy chạy lon ton, đợi đi xa mới thầm thở phào. May mắn là không nhận ra ta.
Sở dĩ lần này ta nghĩa khí ngút trời không màng sống chết để tra án Hòa huyện, cũng là vì nuôi ý định mượn vụ án này giả chết thoát thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!