Thánh Thượng đã án binh bất động không cất lời, vậy thì hôm nay Người sẽ không nói nữa.
Ta chuẩn bị suốt một ngày. Đợi đến ban đêm, ta vác một bản tài khoản chép tay trên lưng, đi đến phủ nha.
Ta không tìm bất cứ ai, mà đi thẳng đến địa lao.
Lão cai ngục cùng bốn tên lính gác đang uống trà, nghe tiếng mở cửa, tất cả quay đầu nhìn ta.
Ta đứng ở cửa lưng dựa ánh sáng, con dao trong tay lung lay về phía bọn họ.
Bọn họ buông bánh bao trong tay xuống, năm người nhìn nhau, rồi lại quay đầu nhìn ta, sau đó đồng loạt quay lại cầm lấy bánh bao của mình, cúi đầu ăn. Dường như không hề thấy ta.
Lão cai ngục ăn nghẹn, tên lính gác đứng dậy rót trà cho hắn, đặt chìa khóa phòng giam trên bàn.
Ta bước đến, cầm lấy chìa khóa tìm đến chỗ Ngưu Hà vài người. Ngưu Hà giật mình ngồi dậy, bốn đứa trẻ nhất thời mắt đỏ hoe.
Ta mở còng chân cho bọn chúng, chỉ vào cửa ra, bốn người lặng lẽ theo ta, đi ra ngoài.
Rón rén , vô số đôi mắt trong lao đang nhìn. Mắt của lão cai ngục, của lính gác, của các tù nhân khác.
Nhiều người như vậy nhưng không hề có một tiếng động, bọn họ im lặng chú mục nhìn chúng ta.
Ta đi qua bàn quăng chìa khóa xuống đất, đổ thuốc mê vào trong trà. Đổ xong, ta cong ngón trỏ gõ lên mặt bàn ba cái, rồi chắp tay vái về phía chư vị trong lao, sau đó bước ra ngoài.
Phía sau, lão cai ngục đi rót trà cho bốn người kia, bình tĩnh nói:
「Uống trà đi, hôm nay chắc chắn thái bình.」
「Ngày mai chúng ta đến chùa Pháp Hoa đi.」
「Được thôi, đèn trường thọ ở đó giảm giá rồi, chúng ta đi thắp vài cái.」
Ta dừng chân ở cửa, dẫn bốn đứa trẻ ra ngoài. Rẽ một khúc, liền đụng phải Vương Lộ Thành và Trương Chính Trúc.
Bốn mắt chạm nhau, cùng sững sờ. Vương Lộ Thành nhíu mày, đột nhiên xoay người quất vào lưng Trương Chính Trúc:
「Làm việc bất lực, bản quan thấy tiền lương tháng này của ngươi không cần nữa rồi.」
「Đại nhân, thuộc hạ sai rồi, đại nhân ngài đừng giận.」
「Không có tiền xem ngươi nuôi nấng mẫu thân nửa sống nửa chết của ngươi kiểu gì, đồ ngu, từng đứa từng đứa đều là đồ ngu, không biết trong đầu đang nghĩ gì.」
Vương Lộ Thành mắng nhiếc ầm ĩ quay về phòng. Mắng mãi tiếng dần nhỏ, len lỏi một chút nghẹn ngào.
「Đi thôi.」
Ta dẫn Ngưu Hà bốn người đi ra, đi được vài bước Ngưu Hà giật tay áo ta:
「Bọn họ không bắt chúng ta sao?」
Ta mím môi, mắng: 「Mắt họ bị mù chứ sao!」
Ra khỏi cửa, chúng ta đến miệng miếu Thành Hoàng. Ông Từ thức dậy nhìn lướt qua, mở bếp của mình, rồi lại lệt bệt đi ngủ.
Ta đi vào lấy bốn cái bánh bao và một gáo nước.
「Ăn đi.」Ta nói. Bốn người ăn ngấu nghiến.
「Đại nhân bảo chúng ta giết ai?」Ngưu Hà hỏi ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!