Một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho trong lòng Lâm Dịch nóng lên, trong lúc động tình, hắn lật tay gắt gao nắm lấy bàn tay của Mộc Tiểu Yêu, ôn nhu nói:
- Tiểu Yêu Tinh, nếu như chúng ta khó thoát khỏi cái chết, vậy hãy cùng nhau chết cùng một chỗ đi.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, ôn nhu nói:
- Kỳ thực ngẫm lại, có thể chết cùng một chỗ với ngươi cũng đã không tồi rồi.
Mộc Dịch ở bên cạnh thở dài một tiếng. Khi vừa mới nhìn thấy Lâm Dịch, hắn đã cảm giác được muội muội của hắn có chút tình ý với tiểu tử ngốc nghếch này.
Che chở đối phương khắp nơi, lại giúp đỡ đối phương.
Mộc Dịch cũng không để ở trong lòng, chuyện ở chỗ này, sau khi ra khỏi Thần ma chi địa, hai người sẽ không gặp lại nhau được nữa.
Đối với Mộc Tiểu Yêu, Mộc Dịch nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, cho nên rất hiểu tính nết của muội muội. Nàng kiều diễm xinh đẹp, linh động, có lúc thậm chí còn có chút điêu ngoa, nhưng trong thanh tú lại không mất đi sự ôn nhu.
Nàng có lúc lạnh lùng, đối mặt với tài tuấn Yêu Tộc truy cầu cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nàng chính trực trượng nghĩa, cũng đã từng nói qua, sau này chỉ nguyện tìm một vị đại hiệp sĩ trên trời dưới đất lấy làm phu quân. Mặc kệ hắn xấu hay già, phàm nhân hay là ngoại tộc, nàng đều không quan tâm. Mà chuyện mà nàng đã quyết thì sẽ một đường tiến tới, dù có chết cũng dứt khoát làm vậy.
Vốn Mộc Dịch rất chướng mắt Lâm Dịch, mặc dù thân thể của đối phương vô song, nhưng cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, không môn không phái. Chung quy không xứng với công chúa Yêu tộc như muội muội.
Nhưng từ xưa đến nay, duy chỉ có một chữ tình là chữ khó cân nhắc nhất. Hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu, hôm nay cũng đã sinh tử gắn bó rồi.
Trước lúc chết, Mộc Dịch cũng không muốn để ý tới hai người, cứ thoả thích điên đi, thoả thích làm đi.
Bóng đen mang theo khí đen cuồn cuộn, ma diễm ngập trời đánh về phía Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu, hai người dắt tay, nhìn nhau cười, tâm đầu ý hợp.
Vào giờ phút này, dường như vô số thanh âm biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại có một đôi nam nữ dành cho nhau ánh mắt quyến luyến.
Ma Vật đang tràn đến, tính mạng chỉ trong nháy mắt!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, ở cuối bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hò hét, giống như sấm sét, xuyên thấu qua mây xanh, vang vọng bên tai các tu sĩ.
- Chiến!
Chỉ là một chữ này đã khiến cho bầu trời của Thần ma chi địa bị đánh rách tơi tả, vô số khe nứt không gian được tạo ra, tản mát ra từng trận sát khí.
Vốn Ma Vật đang đánh về phía hai người Lâm Dịch, thế nhưng lại bị tiếng rống to này chấn cho run lên, ma khí chung quanh cũng bị đánh cho xơ xác không ít, dáng vẻ bệ vệ suy yếu. Lại do dự không tiến lên, dường như đang ngẩn cả người ra vậy.
- Chiến!
Lại một tiếng huýt sáo dài vang vọng.
Tiếng rống vừa tới, người còn ở cuối chân trời.
Tiếng rống này vang lên, đám người Lâm Dịch đã thấy có một người cao lớn thân thể khôi ngô đang dùng xu thế như truy tinh cản nguyệt, đạp trời mà đi. Giống như sấm sét bước về phía trước. Chỉ thoáng qua đã đến gần đây.
Người vừa tới thân thể khôi ngô, cao hơn Lâm Dịch một cái đầu, lông mày rậm, mắt to, mũi cao miệng rộng, mặt chữ quốc, rất có vẻ phong trần. Hai mắt lạnh lùng, mặt mày không giận mà tự uy.
Người mặc y phục màu trắng cũ, có vài vết rách, trên vai có đeo một thanh trường côn ngăm đen sáng loáng.
Trong lòng Lâm Dịch than thở:
- Hay cho một cường nhân cái thế hào khí bức người!
Người vừa tới có vẻ mặt phóng khoáng, ngăn ở trước mặt đám người Lâm Dịch, nhìn chằm chằm vào Ma Vật tràn ngập khói đen cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén, chợt hắn hét lớn một tiếng.
- Chiến!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!