Chương 35: Ngày Giết Chóc

Thần Vẫn Hà bạo động, cảnh tượng kinh hãi biến hoá kỳ lạ, thanh thế rất lớn, ở đầu nguồn phát ra âm hưởng chói tai, giống như có thứ đồ gì đó đang giãy dụa phản kháng, đang chuẩn bị xuất thế.

Cảm giác bất an trong lòng Lâm Dịch càng ngày càng tăng lên.

Mộc Tiểu Yêu tiến lại gần, thấp giọng nói:

- Ngốc tử, một lát nữa ngươi theo sát ta, không nên tách ra, Công Tôn Cổ Nguyệt không dám làm gì ngươi đâu. Nếu như hắn xuất thủ, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn, nếu như hắn dám bắt nạt ta, nhất định ca ca ta sẽ không để cho hắn thực hiện được.

Lâm Dịch không yên lòng, chỉ gật đầu, hai con mắt lạnh lùng nhìn lên trên mặt sông.

Trên mặt nước đột nhiên chiếu ra một chút màu đen, ở trong dòng sông màu đỏ cũng không rõ ràng. Theo thời gian trôi qua, màu đen dần dần đậm hơn, cuối cùng, rốt cuộc đã nhuộm đen toàn bộ mặt nước.

Thần Vẫn Hà không còn màu đỏ, đã chuyển thành màu đen nhánh, giống như vực sâu dưới lòng đất, tản ra từng trận ma khí chấn nhiếp nhân tâm.

Cả thế giới như tối lại trong nháy mắt, gió mạnh thổi, cát bay đá chạy, càng làm tăng lên vẻ tiêu điều bi thương.

Lâm Dịch đột nhiên kéo bàn tay nhỏ của Mộc Tiểu Yêu, lôi nàng lùi về phía sau đám người.

Bàn tay nhỏ của Mộc Tiểu Yêu bị Lâm Dịch nắm lấy, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay đối phương, trong lúc nhất thời sửng sốt, trong lòng nàng liền hoảng loạn. Nhưng rốt cuộc cũng không phản kháng, để mặc Lâm Dịch kéo tay nàng đi.

Sau đó trong mắt nàng hiện lên một tia nổi giận, hung hăng nhìn vào Lâm Dịch, nổi giận đùng đùng nói:

- Ngốc tử, ngươi làm gì thế, vô lễ như vậy, dám kéo tay của người ta.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói:

- Thần vật Thái cổ này có chỗ cổ quái, nơi đây không thích hợp ở lâu, ở gần như vậy, ta sợ ngươi bị thương.

Mộc Tiểu Yêu nghe vậy, trong lòng ấm áp, liếc mắt nhìn Lâm Dịch, lại gắt giọng nói:

- Vậy ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy được chứ. Lôi kéo tay người ta nói đi là đi. Hơn nữa, có nhiều tu sĩ như vậy ở chung quanh, ngươi sợ cái gì chứ? Không phải gan của ngươi rất lớn sao, còn dám hô to gọi nhỏ với Công Tôn Cổ Nguyệt kia mà.

Lâm Dịch lắc đầu, nói:

- Lần này thì không giống, ta có cảm giác rất không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lời còn chưa dứt thì Thần Vẫn Hà đã phát ra một tiếng trầm muộn, giống như tiếng nước sôi vậy. Trên bề mặt toát ra một tầng bọt khí màu đen rậm rạp chằng chịt, bọt khí rạn nứt. Từ bên trong có một tia khí tức màu đen tràn ra, như là thực chất, trôi giạt từ từ về phía một đám tu sĩ ở mạn bờ sông.

Lúc này nhân vật lĩnh quân của thế lực lớn khẽ nhíu mày, đều lặng lẽ lui lại, né tránh một tia khí đen tập kích, không nói một lời mà nhìn vào bờ sông.

Khí đen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, giống như vẩy mực vậy, tràn qua một đám tu sĩ.

Đám tu sĩ vẫn còn đang ở bờ sông ngắm nhìn cũng bắt đầu phát giác ra điểm không dị thường. Lập tức có một tên tu sĩ phát ra một tiếng hét thảm, thanh âm thê lương, tê tâm liệt phế, dường như phải chịu thống khổ cực lớn.

Sau khi một tiếng hét thảm này vang lên, giống như một que diêm vậy, phàm là tu sĩ bị dính khí đen, tất cả đều ngã xuống đất gào thét, hai tay cào mặt, gương mặt bị cào cho huyết nhục mơ hồ. Giống như không tự chủ được, giống như không cảm giác được sự đau đớn, cảnh tượng rất chấn động mà quỷ dị.

Trong đám tu sĩ phát ra một tiếng nổ vang, vẻ mặt mỗi người đều không còn một chút máu, chạy trốn ra tứ tán, cũng không quan tâm tới thần vật Thái cổ gì nữa.

Mọi người tản ra, để lộ ra một đám tu sĩ đang lăn lộn gào khóc ở dưới mặt đất. Trong chớp mắt, đám tu sĩ này đã không ra người nữa. Xương cốt bị dính đá lởm chởm, cả người là máu, nửa ngày sau, biến thành một đống xương trắng kinh người, không còn một tia khí tức sinh mệnh nào nữa.

Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu đứng ở bên ngoài, cho nên cũng không bị lan đến gần.

Từ phía xa xa nhìn thấy một màn này, trong lòng hai người cảm thấy lạnh lẽo, Mộc Tiểu Yêu rụt cổ, tay vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Thật là dọa người, ngốc tử, cám ơn ngươi.

Lâm Dịch không nói gì. Hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt sông kia. Chung quy hắn vẫn có cảm giác chuyện vẫn chưa xong, lát nữa có lẽ sẽ có chuyện còn kinh khủng hơn nữa xảy ra.

Khí đen cắn nuốt sinh mệnh của mười mấy tu sĩ, sau đó lần nữa trở lại mặt sông, đi vào trong, không còn chút tung tích nào nữa. Thế nhưng mặt sông vẫn là một mảnh đen nhánh, tản ra ánh sáng sâu kín chấn nhiếp tâm hồn người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!