Dịch giả: hhnmthvn
Biểu hiện do dự của hai người đều bị đại thương đầu nhìn thấy hết, trong lòng lão mừng thầm, đồng thời bên ngoài cũng ngừng khóc, nói: "Hai vị cao nhân, lão hủ có một phương pháp có thể miễn cưỡng giải quyết được vấn đề này, chẳng biết có được hay không?"
"Xin cứ nói!" Vị Sư huynh gật đầu, đối với đại thương đầu láu cá này hắn chẳng hề có một điểm hảo cảm, nhưng lúc này không phải lúc xem xét cái nhìn của mình đối với người ta, mà là trách nhiệm không cho phép hắn!
"Hắc! Là như thế này, hai vị đều là cao nhân có đại thần thông, tự nhiên việc trừ yêu phục ma chắc chắn là nhất lưu rồi. Nhưng thương đội của lão hủ cũng không hề kém cạnh, yêu thú tầm thường không đáng cho chúng tôi để vào mắt. Thử hỏi những vị huynh đệ của chúng tôi ở nơi này xem, làm gì có ai là kẻ sợ chết đâu cơ chứ? Chỉ cần được chết oanh oanh liệt liệt, hay vì vợ con nhà thì có vứt bỏ cả tánh mạng chúng tôi cũng không hề cảm thấy tiếc nuối. Nhưng chúng tôi sợ nhất là uất ức mà chết a!
vì thế, nếu hai vị cao nhân muốn diệt trừ quỷ vật, thì tính thêm cả phần cho thương đội của lão hủ có được không? Dù sao, trong đội chúng cũng có mấy cao thủ cường đại, thí dụ như Đoan Mộc huynh đệ của ta đây chẳng hạn!"
Đại thương đầu quanh co lòng vòng một hồi rồi đem cái tên Đoan Mộc Vũ nói ra. Thật ra ý đồ chân chính của hắn là muốn kéo hai người của Phù vân sơn ở lại thương đội. Hộ vệ tốt như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm chẳng ra! Nếu mà buông tha thì thật là đáng tiếc!
Còn về phần đám quỷ vật này là gì, thì hắn cũng chả quan tâm. Yêu thú hắn còn không sợ, nói chi mấy con ác quỷ. Chẳng phải người ta hay nói ác quỷ đều sợ ác nhân sao? Dù sao đại thương đầu hắn cũng là kẻ tung hoành ngang dọc sa mạc, oan hồn dưới tay đám thủ hạ không được ba trăm, thì cũng phải hai trăm a!
"Ai! Không ổn không ổn, đám quỷ vật này sao có thể đánh đồng với đám yêu thú tầm thường khác. Thực ra đám yêu thú mà ngày thường các ngươi vẫn thường thấy vẫn chưa được coi là yêu thú a!" Vị Sư huynh kia liên tục lắc đầu.
Nhưng đại thương đầu sao có thể tin hắn cơ chứ, lập tức hắn liền thêm mắm thêm muối, đem chuyện Đoan Mộc Vũ lúc trước dùng một cây cung bình thường bắn chết tám mươi tên cướp nói ra, chiến tích này trong mắt người bình thường đã là tương đối khó lường rồi.
Nhưng sau khi nghe được chuyện này vị nam tử trẻ tuổi kia chỉ cười hắc hắc, cũng không bình luận câu nào, còn vị SƯ muội của hắn lại khẽ hừ khẽ một tiếng. Mặc dù nàng không nói, nhưng chỉ nhìn là biết căn bản nàng chẳng để cái chiến tích kia vào trong mắt.
Bất quá, đại thương đầu kiên trì lấn tới. Hơn nữa còn dùng tới cách dọa treo cổ nhảy sông tự sát để uy hiếp, làm hai người SƯ huynh muội không thể tránh được. Cuối cùng sau một hồi do dự, đành phải quyết định đồng hành cùng thương đội, nhưng bọn họ cũng có một điều kiện, đó chính là thương đội phải đi đường vòng, cố gắng né tránh vùng đất phát ra quỷ khí nồng hậu. Đối với chuyện này, đương nhiên là đại thương đầu sẽ không cự tuyệt rồi.
Trên thực tế, cái khoảng cách tám trăm dặm sa mạc thoạt nghe thì có vẻ khá ngắn, nhưng trên thực tế cứ mỗi chuyến hành thương đều phải đi đường vòng rất xa, nếu không, chỉ có lộ trình tám trăm dặm, tại sao lại cần tới thời gian lâu tới bốn năm tháng cơ chứ?
Ngoài ra, hai vị SƯ huynh muội này còn muốn điều ra hai mươi hộ vệ của thương đội lập thành một đội riêng để cho bọn họ chỉ huy. Chuyện này đương nhiên là không có vấn đề gì, đại thương đầu rất hào phóng phân phối mười con tuyết phong kỵ, lại đem Đoan Mộc Vũ gia nhập vào nhóm hộ vệ đó. Lần này, Đoan Mộc Vũ lại không hề cự tuyệt, điều này là rất hiếm!
Ngày thứ hai, thương đội lại tiếp tục lên đường, tất cả mọi chuyện đều diễn ra như thường lệ, còn Đoan Mộc Vũ lại hợp với hơn mười chín tên hộ vệ tinh nhuệ hộ tống hai vi SƯ huynh muội kia dò đường ở trước thương đội hai mươi dặm. Vốn đại thương đầu cực lực phản đối chuyện này, bởi vì vị trí cồn cát trong sa hải rất hay thay đổi, khoảng cách hai mươi dặm nhiều lúc đủ để biến thành một cái lạch trời khó vượt, nếu như chuẩn bị không tốt có thể khiến cho thương đội mất người ấy chứ. Song vị Sư huynh có tên là Tác Ly lại thể hiện ra lòng tin mười phần, hắn chỉ tiện tay lấy ra khối mộc bài nhỏ cỡ lòng bài tay, phía trên có khắc những hoa văn cổ quái rối tung như gà bới, theo lời hắn nói, cái này chính là truy tung mộc phù, chỉ cần mọi người ở bên trong bán kính trăm dặm, thì sẽ không bao giờ lạc mất nhau.
Dường như Đại thương đầu cũng có nghiên cứu qua về mấy thứ đồ thần bí này, nên lập tức mừng đến mặt mày hớn hở, cẩn thận đem truy tung mộc phù này giấu kỹ.
Hơn nữa, sau khi trải qua hành động nhỏ này, vốn mười chín hộ vệ tinh nhuệ kia cảm thấy không phục trong lòng, cũng bắt đầu cảm thấy kính sợ hai SƯ huynh muội Tác Ly. Con người mà, luôn luôn sợ hãi những việc hay những đồ vật mà mình không biết.
"Này, tên ngốc! Xem bộ dạng của ngươi thì có vẻ như ngươi rất tự tin, chẳng lẽ còn có thủ đoạn nào khác nữa sao?" sư muội của Tác Ly tên là Trình Nguyệt, mặc dù kiêu ngạo giống như một con khổng tước nhỏ, nhưng tiếp xúc một thời gian mới thấy nàng rất hoạt bát lanh lợi, hơn nữa cũng không hề suy tính cái gì, không hề dùng thân phận cao nhân tu đạo để đối xử với đám hộ vệ.
vì thế mà chỉ cần một thời gian ngắn nàng đã hòa đồng với đám hộ vệ này, hơn nữa còn từ miệng đám hộ vệ này biết được Đoan Mộc Vũ còn có ngoại hiệu là tên ngốc.
Vốn chẳng phải nàng để ý gì đến việc Đoan Mộc Vũ có thể bắn 1 lần ba mũi tên. Có cái gì ghê gớm đâu chứ, nếu để cho nàng ra tay, đừng nói là ba mũi, mà ngay cả một cung chín mũi cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, Trình Nguyệt lại phát hiện ra, từ đầu đến cuối Đoan Mộc Vũ chẳng mở miệng nói lấy một lời, ngay cả khi nàng và Tác Ly giới thiệu cho đám hộ vệ về phương pháp và sách lược phòng ngự quỷ vật hắn đều coi như gió thổi qua tai. vì vậy nàng cảm thấy rất là nghi hoặc, chẳng lẽ Đoan Mộc Vũ cũng là đệ tử nhập thế của môn phái tu tiên nào đó sao?
Trình Nguyệt vừa hỏi, đám hộ vệ không khỏi tò mò nhìn sang, bởi bọn họ luôn cho rằng, Đoan Mộc Vũ là kẻ mắt cao hơn đầu, ỷ vào thực lực của bản thân mới coi bọn họ chẳng ra gì. Nhưng lúc này xuất hiện một cao nhân không những có thực lực cao hơn, mà còn là một cô gái xinh đẹp khả ái như vậy, chẳng lẽ Đoan Mộc Vũ này có thể coi như không thấy sao?
Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là Đoan Mộc Vũ cũng chỉ khẽ lắc đầu, coi như là trả lời.
Dù Trình Nguyệt hơi thất vọng, nhưng nàng cũng không hề gây khó khăn cho Đoan Mộc Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng hạ sơn nhập thế, chẳng những cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ ở phàm thế, mà còn cực kỳ tò mò về những môn phái tu tiên khác, vì thế khi thấy Đoan Mộc Vũ lắc đầu, nàng liền chẳng để ý tới nữa.
Lúc này trong đội ngũ có một tên hộ vệ tuổi trẻ tên là Lý Trung hiển nhiên muốn làm cho vị mỹ nữ có tướng mạo đẹp như hoa, tính cách lại còn bình dị dễ gần là Trình Nguyệt chú ý, nên tiếp lời vừa cười vừa nói: "Thực lực của Đoan Mộc huynh đệ vốn đã là rất mạnh rồi. Một cung ba tên, chỉ dựa vào tuyệt kỹ này, khắp Bắc Hàn Châu cũng đã hiếm thấy. Đêm hôm đó chúng tôi gặp phải năm trăm thi quỷ, lúc đó có thể nói là lúc Đoan Mộc huynh đệ trổ tài thiện xa, trong khi chúng tôi phải bắn tới hơn ba bốn mũi tên mới có thể giết chết một con thi quỷ, thì hắn chỉ cần một mũi tên là có thể giết chết nó rồi."
"Hừ! Như vậy đã tính là cái gì? Cầm cung tên đến đây!" Trình Nguyệt bĩu môi, lòng háo thắng bị kích lên, liếc nhìn Đoan Mộc Vũ đang mang cái vẻ mặt đờ đẫn một cái, rồi nhận lấy cung tay từ tay một gã hộ vệ. Đầu tiên nàng tùy ý rút ra một mũi tên rồi bắn lên bầu trời, sau đó nàng lấy tay kẹp cùng một lúc bốn mũi tên, chẳng thèm ngắm liền bắn ra ngoài, chỉ nghe tiếng dây cung vang lên, không ngờ bốn mũi tên lại đồng thời bắn trúng mũi tên đầu tiên, vừa vặn chia nó ra làm bốn đoan đều nhau!
Đám hộ vệ ngây ngốc trong chốc lát, rồi sau đó là những tràng pháo tay ủng hộ vang lên như sấm. Thần kỹ đến mức như vậy, so với tuyệt kỹ một cung ba mũi tên của Đoan Mộc Vũ đúng là cao hơn một bậc!
"Sư muôi! Chớ có làm loan lên!"
Tác Ly đang đi ở đầu đội ngũ quay đầu lại quát lớn, nhưng Trình Nguyệt chỉ đắc ý le lưỡi giả làm mặt quỷ, làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng lần khích tướng này của nàng, đối với Đoan Mộc Vũ mà nói, chẳng khác gì gió thoảng mây bay, không mang lại chút hiệu quả nào. Mặc dù Trình Nguyệt cảm thấy rất buồn bực, nhưng cũng đành chịu.
Cuối cùng nàng vẫn là người có tâm tính như một đứa trẻ, mọi việc đã có SƯ huynh quan tâm lo lắng bảo vệ cho nàng, nên nàng không chút lo lắng về đám quỷ vật này. Hơn nữa đám hộ vệ còn thay nhau kể cho nàng nghe mấy chuyện ly kỳ cổ quái trong thế giới phàm tục, chọc cho nàng vui vẻ không thôi.
Đi đến gần giữa trưa, bỗng nhiên từ phía xa xa bất ngờ xuất hiện một cơn lốc màu đen. Lúc này cơn lốc đen đang cuốn về phía mọi người đang đứng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!