Dịch giả: gaygioxuong
Tiếng vang long trời lở đất!
Chỉ trong nháy mắt, chấn động dữ dội đó đã tăng lên mười mấy lần. Vô số vết nứt giống như mạng nhện từ đằng xa lan tới gần. Khắp nơi lóe lên những vầng sáng ảm đạm, gió giật dữ dội. Mặc dù cấm chế của động phủ này vô cùng lợi hại, nhưng bởi vì không ai điều khiển nên gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Tình hình đột ngột phát sinh, khiến cô gái áo đỏ đang canh giữ ở lối vào cũng sợ điếng hồn. Cho tới tận lúc này, nàng vẫn không thể tin được động phủ mà mình sinh sống từ nhỏ tới giờ, bỗng chốc phải nghênh đón thời khắc hủy diệt. Nhất là mẫu thân nàng lúc này còn đang trong thời khắc quan trọng nhất.
Tiếng kêu hoảng sợ của Tiểu Hà Nhi vang lên, nhưng hiện giờ cô gái áo áo đỏ bó tay chịu chết, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cả tòa động phủ bắt đầu sụp đổ. Bởi vì lực công kích này quá cường đại, vượt quá sức sự tưởng tượng của nàng.
Trong ba người, chỉ có Đoan Mộc Vũ thủy chung vẫn giữ được bình tĩnh. Sau khi tiếng chấn động ầm ầm vang lên, hắn quyết đoán cố gắng thúc dục Pháp Thuật Huyết Tế, ép máu hàm chứa lực lượng của Thanh Mộc Tâm và mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể mình vào trong Tuyết Liên. Đến nước này, hắn cũng không thể chờ đợi đến ngày thứ ba, chỉ còn cách giúp cho Tuyết Liên lại lần nữa khôi phục hình người thì mới có thể chống cự lại kẻ địch đang xâm phạm.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ đóa Tuyết Liên đã bị bao phủ kín trong vầng sáng đỏ như máu, có vẻ cực kỳ ma quái. Nhưng trong tình trạng như vậy, tốc độ sinh trưởng của Tuyết Liên lại trở nên vô cùng nhanh chóng, chỉ một lát sau đã sinh ra chín nụ hoa.
Nhưng ngay lúc đó, có lẽ lực lượng mạnh mẽ đột phá động phủ đã phá vỡ được trận pháp phía ngoài nên ngay cả căn hầm băng này đã bắt đầu nứt ra vô số khe rãnh chằng chịt. Bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Lúc này cô gái áo đỏ đã mang theo Tiểu Hà Nhi lui vào trong hầm băng. Bởi vì phần lớn động phủ phía ngoài đã bắt đầu sụp đổ, cho nên nước hồ như thác lũ bắt đầu chảy ngược vào trong.
"Tuyết Vũ
--- Băng Phong Tiền Trần!"
Mặc dù biết sức mình có hạn nhưng cô gái áo đỏ không còn biện pháp nào khác, đành dồn hết sức lực để chống đỡ. Cũng may ở chỗ này có một lượng lớn hàn khí phụ trợ, lại có thêm mười vạn băng tinh tiếp tay nên nàng vừa mới thi triển một đạo thần thông, lập tức đã có một ấn ký bằng băng hình lục giác khổng lồ che kín phía ngoài hầm băng. Hàng loạt băng tinh bay lên, lấy ấn ký bằng băng làm trung tâm tạo thành một bức tường băng, ngăn chặn toàn bộ nước hồ đang chảy ngược tràn vào.
"Hắc hắc hắc! Chỉ là đom đóm mà đòi ganh đua cùng mặt trăng! Giao mảnh vụn Yêu Thạch ra các ngươi sẽ được chết toàn thây!"
Lúc này một giọng nói âm trầm không biết từ đâu truyền tới. Cùng lúc đó, chỉ thấy hai cái móng vuốt màu đen khổng lồ quắp xuống, tức thì sinh ra vô số ảo ảnh. Trong nháy mắt, hầm băng đang ở sâu dưới đáy hồ lập tức biến thành một hòn đảo độc lập. Còn ngay bên trên, một cái vòi rồng cực lớn đột ngột xuất hiện, hút sạch nước hồ xung quanh hầm băng không chừa một giọt. Lập tức khu vực xung quanh rơi vào trạng thái chân không.
Đúng lúc này, có ba bóng người không hề báo trước đột ngột xuất hiện, chia nhau bao vây ba phía hầm băng. Một người trong số đó mạng bộ mặt thú, răng nanh dài nhọn lộ cả ra ngoài, một đôi tay đen đúa gầy quắt queo, giống như bàn tay của quỷ. Dễ dàng nhận ra, những bóng trảo mới vừa rồi chính là thần thông của hắn ta.
Một người khác ăn mặc kiểu văn sĩ, quần áo màu trắng, trong tay cầm một bảo tháp bằng Ngọc Lưu Ly. Bên trong bảo tháp đó, có một luồng gió lốc đang không ngừng xoay tròn, giống cái vòi rồng phía trên y đúc, rõ ràng cái vòi rồng đó là do y điều khiển.
Người cuối cùng có thực lực yếu nhất, luôn mang theo nụ cười nịnh nọt trên mặt. Hắn chính là Hoành Uyên
- Trưởng lão của Ngự Thú Môn, lúc trước đã bị Đoan Mộc Vũ bắn cho một mũi tên.
Ba người bọn họ hiển nhiên là đồng minh. Nếu không, với thực lực của người mặt thú và văn sĩ kia làm sao có thể cho một kẻ thấp kém như Hoành Uyên đi theo?
"Hắc hắc hắc, nghe danh Thiên Long Tuyết Sơn
- Tuyết tiên tử chính là chín đóa Tịnh Đế Tuyết Liên biến thành. Nàng băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp tuyệt luân, thần thông pháp thuật cao cường nhưng một trăm năm trước bỗng nhiên mai danh ẩn tích, thì ra lại trốn ở chỗ này. Xem ra, hôm nay bản nhân có diễm phúc không nhỏ. Tuyết tiên tử, hiện giờ bản nhân cũng không muốn ép buộc ngươi.
Ngươi giao mảnh vụn Yêu Thạch ra ngay sau đó cho phục vụ bản nhân tận hưởng một đêm xuân phong dạt dào thì ta sẽ chừa lại cho ngươi một con đường sống. Thế nào?" Lúc này có lẽ vì đã nắm chắc phần thắng, tên văn sĩ mặc đồ trắng phát ngôn bừa bãi không kiêng nể gì.
"Sư tôn nói rất đúng! Tuy nhiên hai tiểu nữu này cũng không tồi. Hơn nữa tiểu tiện nhân mặc đồ đỏ kia sư tôn phải tận hưởng một lần cho thống khoái mới được!" Hoành Uyên nịnh nọt nói.
Nghe thấy ba người ăn nói ngông cuồng như vậy, cho dù cô gái áo đỏ đang đứng trong hầm băng giận tới xây sẩm mặt mày nhưng cũng chỉ biết nuốt giận. Dựa vào sức của một mình nàng làm sao có thể chống lại ba người hợp sức tấn công? Cắn răng một cái, nàng muốn giết Tiểu Hà Nhi và Đoan Mộc Vũ ngay lập tức rồi sau đó tự sát. Nhưng vào lúc này, đột nhiên nàng cảm giác được phía sau có điều khác thường nên quay đầu nhìn lại. Sau khi chứng kiến cảnh ấy thì nàng lập tức vui mừng.
Chỉ thấy bên trong quan tài băng bỗng nhiên có vô số cành lá mọc ra lan tràn. Trong nháy mắt, đã phủ kín toàn bộ hầm băng, đồng thời ngay giữa trung tâm của đám cành lá đó, chín đóa Tuyết Liên khổng lồ đang từ từ nở rộ.
"Không tốt, ra tay đi! Con đàn bà kia có thể khôi phục!" Nhìn thấy cảnh tượng này, văn sĩ áo trắng lập tức biến sắc, quát lên một tiếng rồi thúc dục vòi rồng trên trời triển khai công kích. Còn tên mặt thú và Hoành Uyên cũng đồng thời ra tay.
"Hừ! Muốn chết!"
Tiếng hừ lạnh lẽo đột nhiên vang vọng khắp nơi., giống như một luồng khí lạnh quét qua. Trong nháy mắt, tất cả đều bị đóng băng. Văn sĩ áo trắng điều khiển vòi rồng, bị đóng băng ngay ở giữa không trung, đồng thời nước hồ mênh mông cuồn cuộn cũng nhanh chóng đông cứng thành băng. Tình trạng đóng băng lập tức lan ra hơn mười dặm, biến xung quanh thành một hòn đảo băng khổng lồ trong lòng Tích Nguyệt Hồ.
Khí lạnh kinh khủng đến mức đó, ngay tức thì đóng băng cả ba người văn sĩ áo trắng, khiến bọn họ tạm thời không thể nhúc nhích.
Cùng lúc đó, ở trung ương luồng khí lạnh, chín đóa Tịnh Đế Tuyết Liên đã biến mất không còn tung tích. Thay vào đó là một cô gái quấn lụa trắng, vóc người yểu điệu. Chỉ cần đứng ở nơi đó, nàng đã làm cho người khác cảm thấy mình như đang ở trong vùng băng giá mênh mông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!