Chương 8: (Vô Đề)

Sự phát triển của Vương Gia Cảng không như huyện Trần Châu, đường phố còn khá lụp xụp, khu đô thị mới vẫn đang trong quá trình xây dựng. Ba người Văn Văn đến đồn công an địa phương để tìm hiểu tình hình của Lý Phương Minh.

"Lý Phương Minh đã gửi một tin nhắn vào ngày 29 tháng 1 năm ngoái, nội dung là: Có duyên sẽ gặp lại. Từ đó không ai thấy Lý Phương Minh nữa." Hôm nay Văn Văn mặc thường phục, khoác áo da màu nâu kết hợp với áo len trắng, trông anh rất sáng sủa và có phong thái của một sinh viên giàu có.

"Có duyên sẽ gặp lại. Câu này mơ hồ quá." Từ Chí cảm thấy nội dung của tin nhắn này chẳng có manh mối gì để khai thác sâu hơn.

Hôm nay Từ Chí lái xe, cả nhóm sẽ đến ngôi nhà cũ của Lý Phương Minh, mẹ của anh ta vẫn sống ở đó.

"Dù nhà máy của Lý Phương Minh đã phá sản nhưng anh ta đã trả hết nợ. Mẹ anh ta sống trong ngôi nhà cũng không bị thế chấp, điều đó cho thấy tình hình tài chính không tệ như tưởng tượng." Lý Giai Trinh nhìn ngôi nhà tự xây trước mặt, mẹ Lý Phương Minh sống ở tầng ba.

Ngôi nhà này hiện tại không còn được coi là tốt nữa, nhưng vài năm trước cũng được xem là kiểu mẫu thời thượng. Cả nhóm lên tầng ba và gõ cửa.

"Các anh là ai?" Giọng mẹ Lý vang lên từ phía sau cánh cửa.

"Chào bác, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình của Lý Phương Minh." Lý Giai Trinh giữ vẻ mặt hòa nhã, nhưng mẹ Lý dường như không mấy vui vẻ. Sau hai phút chần chừ, bà ấy mới chậm rãi mở cửa ra.

Nhìn từ bên trong, ngôi nhà của mẹ Lý Phương Minh còn tồi tàn hơn bên ngoài, gần như có thể gọi là chỉ còn bốn bức tường trống. Ngoài vỏ bọc của nhà, bên trong không có nhiều món đồ nội thất tử tế, ghế sô pha là loại ghế vải cũ, bàn ghế đều là loại rẻ tiền, không có ảnh gia đình, cũng không có vật trang trí nào khác. Mẹ Lý mặc áo lông vũ cũ, khuôn mặt hằn lên vẻ khắc khổ, trông già dặn hơn nhiều so với tuổi thật.

"Người đã mất tích được 1 năm rồi, giờ cảnh sát các người còn mặt mũi đến hỏi à?" Giọng của mẹ Lý đầy vẻ trách móc, bà ấy chẳng coi cảnh sát ra gì, chỉ là không muốn gây rắc rối nên mới để Lý Giai Trinh và mọi người vào nhà mà thôi.

"Quả thật là thế. Lý Phương Minh là con trai duy nhất của bà phải không? Trước khi mất tích, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?" Lý Giai Trinh không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mẹ Lý, chị ấy vẫn giữ giọng điệu lịch sự và thái độ thân thiện.

"Có gì đặc biệt đâu. Lý Phương Minh vô dụng, làm ăn không ra gì, vợ cũng không quản nổi, chẳng có gì ra hồn, giống hệt bố nó." Nhắc đến chuyện này, ánh mắt mẹ Lý trở nên sắc bén và cay độc: "Bố nó vì một người thứ ba mà bỏ vợ bỏ con, giờ ông ta sống sung sướng, còn tôi thì sao, đứa con trai duy nhất của tôi lại mất tích. Ông trời đúng là không có mắt."

"Lý Phương Minh đã ly hôn từ giữa năm ngoái, không có nhiều mâu thuẫn, nguyên nhân do tính cách không hợp nhau." Văn Văn đứng bên cạnh nhắc nhở Lý Giai Trinh.

"Chúng tôi cũng hiểu bà đã vất vả thế nào, một mình nuôi con trai khôn lớn, chắc là khó khăn lắm." Lý Giai Trinh gật đầu, đứng từ góc độ của mẹ Lý mà kéo gần khoảng cách: "Bà có biết Vương Lệ không? Chúng tôi nghe nói cô ấy là hàng xóm với bà."

Nghe đến tên Vương Lệ, mẹ Lý càng tức giận, mắt bà ấy trợn trừng, dường như có ngàn lời muốn nói.

"Cái cô Vương Lệ đó, đúng là hồ ly tinh. Hồ ly tinh, giống hệt tiểu tam kia, cô ta cũng là tiểu tam. Phi."

Mẹ Lý rất kích động, mặt đỏ bừng. Từ Chí nhìn bà ấy, chỉ sợ bà ấy đột quỵ.

"Bà đừng kích động quá, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe." Lý Giai Trinh lập tức vỗ nhẹ vào lưng mẹ Lý: "Nào, bà hít thở sâu một chút, đừng giận quá mà hại thân."

"Cô nói phải." Mẹ Lý hít thở sâu, tay run run cầm cốc nước uống một ngụm rồi tiếp tục: "Con Vương Lệ đó là mối tình đầu của con trai tôi. Gọi là mối tình đầu nhưng thật ra chỉ là người yêu thời học đại học thôi. Năm ngoái không biết thế nào mà liên lạc lại với con tôi, làm nó nhất quyết đòi ly hôn."

Nghe đến đây mọi người đều bất ngờ, hóa ra mấy người này lại có mối quan hệ phức tạp như vậy.

"Con trai tôi còn nói là tình yêu đích thực, tình yêu đích thực cơ đấy." Mẹ Lý cười khẩy, dường như bà ấy đang cười nhạo cái thứ mà bà ấy cho rằng không tồn tại trên đời: "Các cô cậu nói xem, một người ba mươi mấy tuổi rồi còn nói chuyện tình yêu đích thực, không phải ngu lắm à?"

Ba người đều gật đầu.

"Dù sao thì cũng ly hôn rồi, sau đó thì con trai tôi mất tích. Còn cái ả đàn bà đó thì vẫn sống tốt, lấy được chồng giàu, giờ sống sung sướng, thế mà còn đến dụ dỗ con trai tôi nữa, thật là không biết xấu hổ." Lời của mẹ Lý tràn đầy sự mắng nhiếc dành cho Vương Lệ, những điều quan trọng bà ấy đã nói hết, phần còn lại đều là lời trách móc.

Lý Giai Trinh an ủi mẹ Lý vài câu.

"Chờ chút đã, đội phó Lý." Văn Văn nhẹ nhàng hỏi mẹ Lý: "Có thể cho cháu mượn nhà vệ sinh được không ạ?"

Mẹ Lý chỉ về phía nhà vệ sinh, Văn Văn gật đầu rồi bước vào.

Trong phòng tắm chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng, xem ra mẹ Lý đã rất lâu không gặp lại con trai. Văn Văn cảm thấy thương xót, anh lén đặt 200 tệ dưới tuýp kem đánh răng.

Anh cũng lớn lên cùng mẹ từ nhỏ, mỗi lần thấy cảnh mẹ đơn thân nuôi con, lòng anh lại tràn ngập sự cảm thông.

Rời khỏi nhà mẹ Lý, Văn Văn báo cáo lại những gì mình thấy trong phòng tắm với Lý Giai Trinh. Lý Giai Trinh nhìn Văn Văn một cách đầy ẩn ý rồi thở dài.

"Trời ạ, người này đầy oán hận, nếu tôi là con trai bà ấy, tôi cũng bỏ đi." Từ Chí vừa ngoáy tai vừa nói. Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo khoác bóng chày trông rất trẻ trung tươi tắn, nhưng lời nói thì vẫn không chỉnh tề chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!