Chương 6: (Vô Đề)

Triệu Huyền vội vàng đặt bát đũa xuống và chạy lên tầng hai. Cô thấy Triệu Lan đang vịn vào tay vịn cầu thang, một chân của bà bị mắc vào một bậc cầu thang gỗ đã hỏng.

"Bà ơi." Triệu Huyền kiểm tra độ sâu mà chân bà bị mắc vào.

"Bà đừng lo, để cháu đi lấy búa." Cô đánh giá rằng chân của bà không bị kẹt quá sâu, chỉ cần cậy bậc thang kế bên là có thể kéo ra.

Triệu Huyền nhanh chóng chạy xuống tầng một, lấy một chiếc búa có đầu nhọn trong hộp dụng cụ.

"Để tôi làm cho." Văn Văn nhận lấy búa từ tay cô.

Văn Văn rất khỏe, chỉ một đập đã phá vỡ được bậc cầu thang.

Chân Triệu Lan vẫn còn đau đớn. Triệu Huyền ngay lập tức tìm một miếng bìa cứng để cố định chân của bà.

"Gãy xương rồi?" Văn Văn nhìn độ sưng ở chân của Triệu Lan rồi hỏi Triệu Huyền.

"Nếu không nhầm thì đây là gãy xương mắt cá ngoài." Triệu Huyền dựa vào vùng sưng mà đưa ra chẩn đoán.

"Thế còn đợi gì nữa? Đi thôi, Bà Triệu, để cháu cõng bà." Văn Văn lập tức đỡ Triệu Lan lên lưng mình.

Khi ba người đến bệnh viện thì đã 10 giờ tối, may mắn là phòng cấp cứu ngoại khoa ở bệnh viện huyện không quá đông.

"Ơ, Văn Văn? Triệu… Triệu Huyền?"

Từ Chí bước ra từ phòng y tá, tay anh ấy cầm một hộp sữa, bên cạnh là một y tá trông rất dễ thương.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Y tá thấy Văn Văn cõng Triệu Lan thì lập tức bước tới hỏi.

"Gãy xương." Triệu Huyền nhanh chóng báo tình trạng của bà cho y tá để đăng ký.

"Được rồi, mọi người đi theo tôi." Cô y tá nhanh chóng dẫn họ đến phòng của trưởng khoa ngoại.

"Nhiều người quá, một người ở lại là được rồi." Trưởng khoa nhìn đám người chen chúc trong phòng rồi đuổi Văn Văn và những người khác ra ngoài.

Triệu Huyền ở lại trong phòng với Triệu Lan, còn Văn Văn và Từ Chí đứng bên ngoài với y tá.

"Văn Văn, thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự chúng tôi." Từ Chí nói để giữ thể diện trước y tá, có ý hạ thấp Văn Văn một chút.

"Xin chào, tôi là Văn Văn." Văn Văn không để ý, cũng hiểu Từ Chí muốn tỏ vẻ trước cô gái này.

"Chào anh, tôi là Tiền Dư Dư."

Tiền Dư Dư trông trẻ hơn Văn Văn, khoảng 20 tuổi, mái tóc vừa dài vừa đen được búi lên gọn gàng, đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, đúng là kiểu người mà Từ Chí thích.

"Vậy tôi đi làm việc đây, nếu các anh cần gì cứ gọi tôi, tôi sẽ cố gắng giúp." Tiền Dư Dư liếc nhìn thấy quầy tiếp tân có thêm bệnh nhân mới, lập tức chạy tới.

"Dư Dư, tôi để sữa ở quầy y tá, nhớ uống nhé."

Từ Chí vẫy hộp sữa trong tay, tỏ vẻ luyến tiếc.

"Ồ, Dư ~ Dư ~" Văn Văn cố ý nói giọng chọc ghẹo bắt chước Từ Chí.

"Haiz, cái đồ FA như cậu làm sao mà hiểu được." Từ Chí đắc ý: "Cậu không biết Dư Dư của chúng tôi vất vả như thế nào đâu."

"Rồi rồi, tôi không biết." Văn Văn nhìn qua cửa sổ phòng khám.

Triệu Huyền vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu với bác sĩ.

Không lâu sau, Triệu Huyền đẩy Triệu Lan ngồi trên xe lăn ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!