Khi mở mắt ra lần nữa, Triệu Huyền đã ở trong phòng bệnh. Cô không bị thương quá nặng, nhưng cơn ác mộng khiến cô cảm thấy vô cùng kiệt sức.
"Tiên Nhi!" Triệu Lan túc trực bên giường, thấy cô mở mắt lập tức gọi y tá.
"Bà ngoại." Cơ thể Triệu Huyền hơi mệt, chỉ khẽ gọi một tiếng yếu ớt.
"Cô ấy không sao, chỉ là bị kinh hãi quá mức, cộng với bệnh cũ khiến phản ứng cơ thể dữ dội hơn chút thôi." Y tá kiểm tra các chỉ số của Triệu Huyền rồi nói.
Tiền Dư Dư nhanh chóng nghe tin từ trạm y tá cũng chạy tới phòng bệnh. Cô chỉ bị gây mê nên lúc tỉnh dậy tinh thần sảng khoái như vừa ngủ một giấc ngon lành.
"Sợ chết đi được. Cô biết không, tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. Sau đó Từ Chí nói với tôi, tôi sợ đến mức suýt khóc. Trời ơi!" Tiền Dư Dư nắm tay Triệu Huyền. Nếu Triệu Huyền không đến kịp, e là cô ấy đã mất mạng rồi.
"Không sao đâu, cô đừng sợ." Ngược lại, Triệu Huyền lại an ủi Tiền Dư Dư. Cô cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Lần này bắt được Vương Cương khiến cả cục cảnh sát bận rộn hẳn.
"Đừng nói không sao, cô đã cứu mạng tôi! Cô! Triệu Huyền! Cô cứu mạng tôi! Từ hôm nay cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi!" Tiền Dư Dư vừa nói vừa định quỳ xuống bên giường Triệu Huyền.
Triệu Huyền giật mình, sợ đến mức suýt đứng bật dậy khỏi giường.
"... Tôi... Cô... Không cần... Triệu Huyền nghĩ mãi cũng không tìm được từ thích hợp, cố gắng đỡ Tiền Dư Dư đứng lên.
Tiền Dư Dư chỉ đùa một chút, sau đó quay người ngồi xuống mép giường của Triệu Huyền.
"Cục cảnh sát dạo này náo nhiệt thật đấy." Tiền Dư Dư chỉ vào điện thoại của Triệu Huyền.
[Lãnh đạo tỉnh sẽ tới huyện tham gia cuộc thẩm vấn tiếp theo vào tuần sau.]
[Giám đốc cục cảnh sát thành phố, phó giám đốc và ủy viên giám sát sẽ tới vào cuối tuần.]
Thông báo của Lý Giai Trinh được ghim trên đầu nhóm chat, Triệu Huyền liếc mắt là thấy ngay. Cả cục cảnh sát đều bị huy động, Văn Văn và Từ Chí bận tối mặt, thậm chí còn bận hơn cả lúc làm nhiệm vụ.
"Nhiều lãnh đạo đến thế. Mà tên Vương Cương đó đã giết 5 người đấy, giờ điều tra ra hết rồi." Tiền Dư Dư lấy quả trứng gà ấm và cốc sữa đậu nành trong túi đưa cho Triệu Lan: "Bà ăn cái này đi ạ."
Bữa sáng của Triệu Huyền là do bệnh viện chuẩn bị, đặt ngay cạnh giường. Cô cảm thấy đói nên ngồi dậy uống một bát cháo trắng.
"Hôm đó tại sao cô lại lên xe của gã ta?" Triệu Huyền hơi thắc mắc. Tiền Dư Dư không phải kiểu người dễ dàng lên xe của người lạ, nhưng Vương Cương muốn bắt cóc cô ấy, nhất định phải khiến cô ấy tự bước ra khỏi phạm vi giám sát của camera khu dân cư.
"À, vì gã nói tiện đường chở tôi đi tìm Từ Chí. Cô cũng biết khu nhà tôi cách chỗ anh ấy ăn cơm chỉ hai cây số thôi, gọi xe thì không đáng. Người ta nhiệt tình... nên tôi chỉ là nghĩ tiện đường thôi." Tiền Dư Dư kể lại đầu đuôi sự việc cho Triệu Huyền nghe, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
"Là tại tôi không đề phòng. Ôi, tôi luôn nghĩ mọi người xung quanh đều tốt bụng, chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện xấu cả." Gia đình Tiền Dư Dư hòa thuận, bạn bè xung quanh đều là bác sĩ và cảnh sát. Có thể nói cô ấy chưa từng gặp phải người xấu nên lần này là bài học lớn với cô ấy.
"Chuyện này đâu thể trách cháu được. Ai mà ngờ lòng người lại ác đến thế." Triệu Lan đưa tay vỗ vai Tiền Dư Dư: "Miễn là các cháu không sao. Không sao là tốt rồi."
Ba người trò chuyện thêm vài câu. Tiền Dư Dư được nghỉ phép 2 ngày, hôm nay cô ấy cũng nghỉ ngơi và được theo dõi tại bệnh viện. Giường của cô ấy nằm đối diện giường của Triệu Huyền. Vì là nhân chứng quan trọng nên cảnh sát cử hai nhân viên đứng gác trước cửa phòng bệnh của họ.
Đến giờ nghỉ trưa, Từ Chí, Văn Văn và Lý Giai Trinh cùng đến bệnh viện huyện. Văn Văn cầm một bó hoa loa kèn, còn Từ Chí thì mang theo một bó hoa cẩm chướng.
Từ Chí vừa đến cửa thì gặp Tiền Dư Dư đang định ra ngoài phơi nắng.
"Không hổ là Dư Dư của chúng ta, chẳng bị làm sao cả." Từ Chí đưa hoa cho Tiền Dư Dư, nhìn dáng vẻ tinh thần của cô ấy, anh ấy cũng yên tâm hơn nhiều.
"Cơ thể cô bây giờ thế nào rồi?" Lý Giai Trinh hỏi thăm sức khỏe Tiền Dư Dư. Chị ấy hy vọng có thể nhanh chóng ghi lời khai của cô ấy.
"Rất khỏe mạnh!" Tiền Dư Dư ôm bó hoa, xoay một vòng tại chỗ.
"Vậy thì tốt. Tôi sẽ lấy lời khai của cô trước nhé." Lý Giai Trinh vừa định mở cửa phòng bệnh thì Tiền Dư Dư liếc nhìn Văn Văn rồi lại nhìn sang Triệu Huyền đang ở trong phòng.
"Đội phó Lý, chúng ta ra bãi cỏ lớn đi. Tôi đang muốn tắm nắng, tiện chụp vài tấm ảnh với hoa." Tiền Dư Dư kéo Từ Chí định ra sân.
Lý Giai Trinh ngước mắt nhìn Văn Văn. Chị ấy đã thấy rõ biểu hiện của Văn Văn hôm qua. Chuyện của Triệu Huyền chính là nút thắt trong lòng anh. Anh cần gặp cô để tháo gỡ điều đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!