Chương 5: (Vô Đề)

Văn Văn bắt đầu thấy hối hận. Anh phải giải thích hành vi của mình thế nào đây? Vì thương hại Triệu Huyền nên đặc biệt đến để an ủi cô? Triệu Huyền chắc sẽ không thể hiểu được hành vi này của anh, có khi còn bị cô ghét bỏ nữa.

"Bốc đồng là ma quỷ."

Văn Văn đá một cái vào đống cỏ ven đường, tiếng động lạ này khiến Đại Bảo ở tầng hai chú ý. Đại Bảo sủa hai tiếng, chạy từ trên tầng xuống, thấy là người quen thì không sủa nữa, nhào tới làm nũng với Văn Văn.

"Chú chó ngoan, chủ của mày đâu?"

Triệu Huyền khoác một chiếc áo khoác màu xám thò đầu ra từ cửa sổ. Cô nheo mắt nhìn người đàn ông dưới lầu.

Văn Văn chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy tay với cô.

Triệu Huyền mặc quần áo và đi giày xong, chậm rãi đi xuống tầng. Đại Bảo thấy chủ nhân thì càng phấn khích hơn, nhảy lên lộn một vòng trên không.

"Ồ, còn biết làm trò này nữa cơ à?" Văn Văn thấy vậy thì vỗ tay khen ngợi.

"Cảnh sát Văn, chào anh." Gương mặt lạnh lùng của Triệu Huyền lộ rõ vẻ mệt mỏi, hình như cô là người quen ngủ sớm, mới 9 giờ mà cô đã có vẻ buồn ngủ rồi.

"Xin chào, cô Triệu." Văn Văn nhanh chóng tìm trong đầu những lời lẽ để giải thích cho hành vi bốc đồng của mình.

"Vụ án lại rơi vào bế tắc à?" Câu hỏi của Triệu Huyền như một chiếc thang cứu nguy khiến Văn Văn vội gật đầu, trông anh lúc này chẳng khác nào chim gõ kiến.

Theo quy định, Văn Văn không được tiết lộ tiến triển vụ án cho Triệu Huyền, nhưng có vẻ cô không cần anh cung cấp thông tin. Dựa trên suy đoán trước đó, nếu không có sai sót thì Triệu Huyền đã ghi nhớ toàn bộ sơ đồ mối quan hệ hoàn chỉnh vào đầu rồi.

"Người chết đã trộm quần áo của Chu Học Nghĩa." Triệu Huyền dẫn Văn Văn vào nhà mình. Hai người bước lên cầu thang cùng nhau, bóng đèn soi rọi, ánh mắt nghiêm túc của Triệu Huyền khiến Văn Văn quên đi sự ngượng ngùng trước đó.

Hai người ngồi xung quanh cái bàn dài, ngón tay của Triệu Huyền lướt trên bàn, dường như cô đang vẽ một bức tranh, chỉ là Văn Văn không thể nhìn thấy bức tranh đó mà thôi.

"Cuối năm ngoái, xe của giám đốc Chu bị hỏng nên tôi từng đến nhà họ để giao thuốc." Triệu Huyền lục lại ký ức của mình, đưa ra một suy đoán mà Văn Văn chưa hề kể cho cô nhưng cô đã tự suy đoán ra được.

"Có thể đã có người phá hỏng phanh xe của giám đốc Chu. Nếu người đó chính là người chết thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý."

Vì là suy đoán của chính Triệu Huyền, Văn Văn tự nhiên đưa ra phản ứng tích cực, điều này cũng tạo điều kiện thích hợp cho Triệu Huyền tiếp tục phân tích.

"Đúng vậy, có ai đó đã phá hỏng phanh xe của Chu Học Nghĩa."

Nói xong, Văn Văn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của cô gái này.

"Tại sao phải ăn cắp quần áo nhỉ?" Triệu Huyền vẫn chưa lý giải được điểm này.

Lấy trộm quần áo, rồi tự mình mặc vào. Trong tình huống nào lại phải mặc đồ của người khác?

Thời gian dường như dừng lại, không khí xung quanh trôi chậm đi. Văn Văn chăm chú nhìn mái tóc của Triệu Huyền, anh không dám cử động, giống như bị ai đó điểm huyệt, chỉ nghe thấy Đại Bảo đứng ở cửa khẽ thở nhè nhẹ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi Văn Văn thấy hai chân mình tê rần, anh lấy điện thoại ra xem giờ.

Ảnh nền điện thoại của Văn Văn là ảnh chụp chung với gia đình, gồm bố mẹ, Văn Văn và người anh sinh đôi Văn Hào.

"Cảnh sát Văn có anh sinh đôi à?"

Triệu Huyền không biết đã đến gần Văn Văn từ lúc nào, cô ghé sát mặt nhìn vào màn hình điện thoại của anh.

"Đúng thế. Anh tôi tên là Văn Hào. Tôi và anh ấy giống nhau lắm phải không?"

Văn Văn tự nhiên mở album ảnh cho Triệu Huyền xem. Cô có vẻ khá hứng thú, lướt xem từng tấm ảnh.

Một bức ảnh của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã thu hút sự chú ý của Triệu Huyền.

"Đây là anh trai của anh à?" Triệu Huyền ngay lập tức nhận ra Văn Hào. Mặc dù hình thể giống nhau, Văn Hào lại đang che mặt cười, thậm chí còn mặc cùng một bộ quần áo nhưng cô vẫn nhận ra ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!