Chương 46: (Vô Đề)

Mất bao lâu mới đến lượt ngồi, vậy mà Tiền Dư Dư vẫn chỉ trò chuyện với Trương Khâu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đầy ghen tuông của Từ Chí ở phía sau. Gương mặt anh ấy đã xanh như quả cà tím rồi.

Văn Văn chỉ vỗ vai an ủi người anh em với biểu cảm đầy thấu hiểu kiểu tôi hiểu mà.

Năm người vào bàn, mỗi người chọn một món, tổng cộng năm món ăn và một món tráng miệng.

Gà hấp gừng sả, canh bò hầm, tôm xào trứng, rau muống xào, hủ tiếu xào bò và tào phớ.

Gà hấp gừng sả có lớp da giòn rụm, thịt bên trong mềm mịn, tứa nước. Vị gừng sả tươi mát làm trung hòa sự béo ngậy khiến món ăn trở nên vô cùng hài hòa.

Trước khi ăn, Trương Khâu chăm chỉ chụp từng món, điệu bộ trông rất chuyên nghiệp, cậu ta còn không quên trò chuyện với Tiền Dư Dư về cách làm sao để chụp món ăn trông hấp dẫn hơn.

"Cậu chụp đẹp thật đấy." Tiền Dư Dư nghiêng người đến gần cậu ta, khoảng cách vừa đủ để nhìn rõ màn hình điện thoại: "Tiên Nhi, cô xem này, cậu ấy giỏi thật."

Triệu Huyền bị kéo vào xem ảnh, các bức chụp rất tinh tế. Đèn chiếu bổ trợ nhỏ xíu đã cải thiện ánh sáng trong không gian vốn hơi tối, làm bức ảnh sáng bừng. Triệu Huyền gật đầu công nhận.

"Chụp đẹp thật." Nhưng cô không quá hứng thú với chuyện chụp ảnh, vẫn tập trung hơn vào việc thưởng thức món ăn.

"Dư Dư định làm blogger về lĩnh vực nào? Mỹ phẩm à? Cô xinh đẹp thế, chắc chắn sẽ phù hợp." Trương Khâu nhận ra Tiền Dư Dư có hứng thú với nghề blogger, liền hỏi thêm và không quên khen ngợi cô ấy.

"Ừ... Tôi muốn làm về thú cưng. Tôi có một chú mèo nhỏ tên là Coca, giờ được 5 tháng rồi." Nhắc đến điều này, Tiền Dư Dư ngay lập tức đặt đũa xuống, mở điện thoại cho Trương Khâu xem từng bức ảnh của Coca.

Trương Khâu biết rằng làm blogger thú cưng khó kiếm tiền, đường đua này cũng không dễ, nhưng vẫn mỉm cười nhìn ảnh và nhẹ nhàng khích lệ.

"Rất đáng yêu mà, thử xem sao." Trương Khâu vẫn giữ thái độ lạc quan. Cậu ta đã quen giữ thái độ lạc quan giả tạo với mọi người. Chính sự dễ gần này làm Triệu Huyền nghĩ cậu ta có chút giống Văn Văn, nhưng thực tế vẫn có nét khác biệt.

"À đúng rồi, Tiên Nhi, cô xem cái kệ leo cho mèo này có được không?" Nói về Coca, Tiền Dư Dư chợt nhớ ra mình đã muốn mua kệ leo cho mèo từ mấy ngày trước, nhưng vì phòng thuê quá nhỏ nên mãi chưa quyết định được.

"Không phải nói là phòng không đủ chỗ à?" Triệu Huyền nhớ cô ấy từng đề cập đến vấn đề này.

"Đúng là không đủ, nhưng tôi định bán bàn trang điểm đi. Dù sao cũng có bàn làm việc, dùng để trang điểm cũng được, như vậy vừa đủ chỗ đặt kệ." Tiền Dư Dư chia sẻ kích thước của kệ leo và bàn trang điểm cho Triệu Huyền xem.

"Ừ... Cái màu kem này đẹp này, hợp với phòng cô và cả màu lông của Coca nữa." Triệu Huyền chỉ vào ảnh trong đường link mà Tiền Dư Dư gửi, rất nghiêm túc giúp cô ấy chọn lựa.

"Cái nào, cái nào? Anh đã xem chưa?" Từ Chí cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng tham gia vào câu chuyện để mình không bị lãng quên.

"Hai ngày trước em gửi cho anh, anh bảo không có thời gian xem còn gì." Tiền Dư Dư bĩu môi. Hóa ra cô ấy đã giận vì chuyện này từ trước, chỉ là Từ Chí không nhận ra mà thôi.

"Ôi dào, lúc đó anh bận thật mà, không tin em hỏi Triệu Huyền đi." Từ Chí nghiêm túc nói, mỗi lần nghiêm túc, anh ấy lại gọi cả họ tên đầy đủ. Triệu Huyền ngơ ngác nhìn Từ Chí.

"Hai ngày trước? Không phải 7 giờ tan làm là anh về chơi game à?" Triệu Huyền rút điện thoại ra, mở lịch sử chấm công.

"Món hủ tiếu xào bò này ngon lắm. Tiên Nhi, cô ăn thêm đi. Tôi dùng đũa chung gắp cho." Văn Văn thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Triệu Huyền về phía mình. Trong khi Tiền Dư Dư và Từ Chí đã bắt đầu cãi nhau.

Hai người tranh luận sâu sắc xem việc chơi game sau giờ làm có được tính là "bận rộn" hay không.

Trương Khâu ngồi một bên xem trò vui, khi chán rồi thì dịch ghế lại gần chỗ Triệu Huyền.

"Tiên Nhi, tôi có thể gọi cô là Tiên Nhi không?" Trương Khâu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy sát khí của Văn Văn, không biết sống chết mà kéo ghế ngồi sát Triệu Huyền.

"Ừ, tất nhiên rồi," Triệu Huyền nuốt miếng hủ tiếu xào, nghiêm túc trò chuyện với cậu ta.

"Tôi thấy cô không giống người vùng này." Trương Khâu quan sát xung quanh. Con gái ở Trần Châu thường có đặc điểm mũi nhỏ và hơi thấp, trong khi sống mũi của Triệu Huyền lại cao và thẳng.

"Ồ? Vậy cậu đoán tôi giống người vùng nào?" Văn Văn bất ngờ kéo ghế Trương Khâu lại gần mình, mặt gần như chạm vào mặt đối phương.

"Có lẽ là người Giang Nam." Trương Khâu không hề nổi giận, ngược lại còn cười trả lời: "Anh có chất giọng đặc trưng, đoán cũng dễ thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!