Mấy ngày liên tiếp, cuộc điều tra không có tiến triển gì mới. Mãi tới khi mẹ của Lục Văn Hạo cuối cùng cũng trình báo con trai mất tích thì Lý Giai Trinh và các đồng đội mới có lý do để đến nhà máy điều tra.
"Tiên Nhi, chiều nay cô muốn đến nhà máy đốt rác hay trạm tái chế?" Lý Giai Trinh bước ra từ văn phòng, trên tay cầm một tách hồng trà.
Dường như đã lâu rồi chị ấy không trang điểm, trên khuôn mặt hiện rõ vài phần mệt mỏi. Trà đỏ có lẽ sẽ giúp chị ấy tỉnh táo hơn.
"Đến trạm tái chế đi." Triệu Huyền muốn kiểm tra nơi ở của Lục Văn Hạo.
"Được. Hôm nay thiếu người, tôi và Từ Chí sẽ đến nhà máy đốt rác, cô và Văn Văn đi trạm tái chế." Lý Giai Trinh xem lại lịch trình hôm nay, buổi chiều 4 giờ còn một buổi báo cáo trực tuyến nữa.
Công việc của cảnh sát hình sự vốn đã phức tạp, còn tầng tầng lớp lớp báo cáo khiến nhiệm vụ điều tra càng khó khăn hơn nhiều.
Văn Văn và Triệu Huyền lái xe đến trạm tái chế. Hôm nay dường như không có nhiều người ở nhà máy, có lẽ họ đều ra ngoài làm việc cả rồi.
"Ít người cũng tốt. Lúc chúng ta điều tra sẽ dễ thu thập được thông tin hơn." Văn Văn luôn suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất. Anh đưa máy ghi âm cho Triệu Huyền, còn mình thì cất khẩu súng vào lớp áo bên trong.
"Cái chị lần trước… Chu…" Văn Văn nhớ lại người phụ nữ họ từng hỏi chuyện, dường như chị ấy có thể cung cấp thêm một số manh mối.
"Chu Mai." Triệu Huyền đáp ngay lập tức.
Trạm tái chế vẫn giống như lần trước họ đến, chỉ khác là những chiếc xe ba gác đỗ ngoài cổng đều đã được mang đi. Triệu Huyền bước đến căn nhà tạm mà họ từng ghé qua, gõ cửa sắt.
Bên trong vang lên giọng của một người phụ nữ mang theo chút mệt mỏi, có lẽ chị ấy vừa ngủ trưa dậy.
"Đợi chút. Ra ngay đây."
Lúc Chu Mai mở cửa, trên mắt chị ấy vẫn còn vệt ghèn, nhưng chị ấy đã nhanh chóng dụi mắt để lấy lại vẻ tỉnh táo.
"Đồng chí cảnh sát." Chu Mai nhận ra Văn Văn và Triệu Huyền: "Sao rồi? Tóm được kẻ phạm tội chưa?"
"Chào buổi chiều, chị Chu. Chúng tôi đã xác định được nghi phạm. Lần này đến là để hỏi thêm về chuyện của Lục Văn Hạo." Văn Văn giữ thái độ hồ hởi, cố gắng giả vờ như đã tìm ra thủ phạm.
"Ồ, thế thì tốt. Chuyện của Hạo Tử à? Hạo Tử làm sao? Cậu ấy không phải đã nghỉ việc rồi à?"
Giọng điệu của Chu Mai rất bình tĩnh, không giống như đang giả bộ, có thể nhận ra chị ấy rất quan tâm đến Lục Văn Hạo.
"Là thế này, theo điều tra của chúng tôi, Lục Văn Hạo mất tích sau khi vào nhà máy đốt rác. Vì vậy chúng tôi muốn đến chỗ ở của anh ta để tìm thêm thông tin." Văn Văn giải thích ngắn gọn mục đích của họ.
"Ồ, là như vậy à?" Chu Mai gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh một chút nghi ngờ: "Để tôi đi lấy chìa khóa cho hai người."
Nhà máy đốt rác và trạm tái chế thuộc hai đơn vị quản lý khác nhau. Người ở trạm tái chế thỉnh thoảng có gửi đồ sang đó, nhưng thường thì chồng của Chu Mai, Chương Gia Quân, hoặc ông Vương Cương lớn tuổi mới là người đi. Lục Văn Hạo rất hiếm khi đến nhà máy đốt rác.
Hơn nữa, Lục Văn Hạo luôn nói bên nhà máy đốt rác quá nhiều khói, hễ đến đó là anh ta lại ho. Vậy lần này, anh ta qua đó để làm gì?
Chu Mai giữ những nghi ngờ này trong lòng, không nói với Triệu Huyền và Văn Văn, chỉ thành thật mang chìa khóa ra.
Triệu Huyền liếc nhìn vào căn phòng của Chu Mai. Chiếc bàn nhỏ ở giữa đã được gấp lại và cất đi, khiến không gian trong phòng rộng rãi hơn trước
Chu Mai dẫn hai người lên tầng hai, đến căn phòng trong cùng.
"Đây là phòng của Hạo Tử." Chu Mai đưa chìa khóa cho Văn Văn: "Cảnh sát, hai người vào đi."
Văn Văn nhận chìa khóa rồi mở cửa phòng.
Bên trong căn phòng rất lộn xộn, nhỏ hơn phòng của Chu Mai khá nhiều. Trong phòng cũng có hai chiếc giường tầng, quần và tất của Lục Văn Hạo bị vứt lung tung trên đầu giường và ghế. Chỉ có một chiếc laptop nằm im lìm ở đầu giường dưới.
"Lục Văn Hạo cũng không có bạn cùng phòng à?" Văn Văn nhìn quanh, phát hiện chỉ có một chiếc cốc và một cái bàn chải đánh răng.
"Đúng vậy, một số công nhân đã được điều chuyển sang nhà máy đốt rác rồi, phòng ở đây cũng trống dần. Ông chủ nói không cần tuyển thêm người mới, sau này sẽ điều chỉnh hướng phát triển của công ty. Tôi cũng không rõ, dù sao tháo dỡ căn nhà này cũng tốn tiền nên mọi người cứ mỗi người một phòng thôi." Chu Mai nói, giọng hơi lo lắng. Chị ấy vẫn không ngừng nghĩ về chuyện của Lục Văn Hạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!