Chương 39: (Vô Đề)

Cuộc thẩm vấn tạm thời bước vào giai đoạn nghỉ ngơi. Luật sư Liêu sau khi xác nhận lại các tình huống liên quan với Trịnh Thư Quân thì biểu cảm cũng không có nhiều thay đổi.

Triệu Huyền tìm đến Lý Giai Trinh. Cô cầm một ly cà phê nóng kiểu Mỹ, đi đến trước mặt Lý Giai Trinh.

"Đội phó Lý, tôi cho rằng Trịnh Thư Quân không có khả năng giết Tiêu Chiêu Nam." Triệu Huyền đưa ra quan điểm của mình. Video giám sát chỉ có thể chứng minh rằng Trịnh Thư Quân có thể là người cuối cùng gặp Tiêu Chiêu Nam mà thôi.

Còn việc có phải anh ta đã giết Tiêu Chiêu Nam hay không, lại là chuyện khác.

"Tôi biết." Lý Giai Trinh nhận ly cà phê từ tay Triệu Huyền, thở dài: "Nhưng người dân và cấp trên đều cần một lời giải thích."

Lý Giai Trinh và Triệu Huyền có chung lập trường, chỉ là Lý Giai Trinh phải gánh vác cả danh dự của cục cảnh sát. Vụ án không có nghi phạm sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cảnh sát và làm người dân mất lòng tin.

Hiện tại trong thị trấn, mọi người đều rất hoang mang và lo sợ. Các trung tâm mua sắm lớn nhỏ đều đóng cửa sớm. Với một thị trấn, ảnh hưởng như vậy là rất nghiêm trọng.

"Lời giải thích không phải là sự thật." Triệu Huyền nhìn vào những bức ảnh trên bàn. Những vết cắt trên thi thể bị phân xác rõ ràng không phải do một công tử bột gầy yếu như Trịnh Thư Quân có thể thực hiện được.

"Tạm thời giam giữ đã." Lý Giai Trân bất lực nhìn Triệu Huyền. Chị ấy chỉ làm theo đúng quy trình. Chứng cứ hiện tại chỉ ra ai là nghi phạm thì bắt người đó.

Luật sư Liêu và Trịnh Thư Quân bước vào buổi thẩm vấn thứ hai. Luật sư Liêu trình bày bản ghi hình từ camera giám sát tại bệnh viện huyện.

"Dữ liệu giám sát cho thấy, vào rạng sáng 1 giờ ngày 15 tháng 2, Trịnh Thư Quân có mặt tại bệnh viện huyện. Trong hai ngày tiếp theo không rời khỏi khu vực quanh bệnh viện. Chứng cứ này đủ để chứng minh thân chủ của tôi không có thời gian để giết Tiêu Chiêu Nam và phân xác cô ấy." Luật sư Liêu lướt tay trên màn hình máy tính bảng. Các mốc thời gian hiển thị rõ ràng trên màn hình, đặt trước mặt Lý Giai Trinh.

Khoé miệng Lý Giai Trinh khẽ giật, dường như không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

"Luật sư Liêu này quả là không tầm thường." Từ phòng quan sát, Từ Chí thốt lên cảm thán.

"Hẳn là nhận ủy thác từ Trịnh Cường, đã điều tra tường tận lịch trình của Trịnh Thư Quân trong vài ngày. Xem ra, nghi ngờ của Trịnh Thư Quân coi như đã được rửa sạch rồi." Văn Văn nhìn người đàn ông trong phòng kính. Ánh mắt sắc lạnh không để ý đến bất kỳ ai của ông ta khiến Văn Văn cảm thấy hơi sợ.

"Xong rồi, lại quay về điểm xuất phát." Từ Chí xoa đầu, ngâm nga một bài hát, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng của mọi người.

Vụ án lại quay trở về vạch xuất phát.

Triệu Huyền nhìn luật sư Liêu qua lớp kính, có cảm giác quen thuộc.

Lúc này, Lưu Tuệ Lan cũng đi cùng Trịnh Cường đến đón con trai. Lý Giai Trinh lập tức tiến lên, hy vọng có thể lấy được manh mối mới từ Lưu Tuệ Lan.

Lưu Tuệ Lan dường như không có ý định che giấu. Từ sau khi tự sát không thành, cả con người bà ấy đã thay đổi. Bà ấy không còn quan tâm đến chuyện của Trịnh Cường nữa rồi.

"Chào chị, tôi là Lý Giai Trinh, phó đội trưởng ở đây. Chuyện là chúng tôi tìm thấy một cặp ly tại nơi ở của Tiêu Chiêu Nam." Nghe đến đây, sắc mặt Lưu Tuệ Lan hơi thay đổi, sau đó bà ấy thở dài.

"Đội phó Lý, tôi cũng không vòng vo với cô nữa. Chiều hôm đó tôi đã đến nhà Tiêu Chiêu Nam." Lưu Tuệ Lan thừa nhận nhanh hơn tưởng tượng: "Tôi nghĩ rằng cô ta ít nhiều cũng có chút tình cảm với Trịnh Cường, có thể là về thể xác, hoặc là tinh thần. Nhưng khi tôi hỏi, tôi mới biết, hóa ra cô ta không hề có gì với Trịnh Cường cả."

Trong mắt của Lưu Tuệ Lan hiện lên một chút âm u khó hiểu.

"Tôi có nói chuyện với cô ta vài câu. Cô ta nói sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Trịnh Cường nữa. Nhưng tôi cũng hiểu, dù cô ta rời đi thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ khác. Bất kể tôi làm gì thì điều không thể thay đổi chính là bản chất của Trịnh Cường." Lưu Tuệ Lan nhớ lại ngày hôm đó. Lúc bà ấy gặp Tiêu Chiêu Nam, cô gái ấy dường như còn sống thấu đáo hơn cả bà ấy.

"Sau đó chị về nhà luôn phải không?" Lý Giai Trinh nhìn thoáng qua là biết Lưu Tuệ Lan đang nói thật. Bà ấy đến nhà Tiêu Chiêu Nam vào lúc 3 giờ chiều, điều đó có nghĩa là lúc đó Tiêu Chiêu Nam vẫn còn sống. Lưu Tuệ Lan không có thời gian gây án, vì thời gian tử vong của Tiêu Chiêu Nam là sau nửa đêm, lúc đó Lưu Tuệ Lan đang ở bệnh viện.

"Tôi không thể cung cấp được nhiều manh mối, nhưng mà..." Nói đến đây, Lưu Tuệ Lan liếc nhìn con trai trong xe. Trịnh Thư Quân cúi đầu, vẫn chưa thoát khỏi bóng đen từ cuộc thẩm vấn vừa rồi. Lưu Tuệ Lan nuốt lại nuốt những lời định nói vào bụng.

"Nhưng vẫn cảm ơn các cô đã không làm khó con trai tôi. Nó vô tội. Cảm ơn các cô đã nhìn thấu sự thật." Sau khi nói lời cảm ơn, Lưu Tuệ Lan cũng lên xe rồi vẫy tay chào tạm biệt Lý Giai Trinh.

Mấy ngày liên tiếp không có manh mối mới. Chủ nhật, Tiền Dư Dư hẹn Triệu Huyền đi đến một cửa hàng mỹ phẩm và đồ dùng mới khai trương.

Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, mưa xuân rả rích không ngừng trong tiếng than phiền của mọi người. Triệu Huyền cầm ô, đi trên con đường nhỏ. Tiền Dư Dư từ bên kia đường đã vẫy tay với cô.

Cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương này là nơi tập trung đông đảo các cô gái trong thị trấn. Không gian rộng rãi, sáng sủa, được trang trí bằng ánh đèn trong trẻo. Các loại mỹ phẩm dưới ánh đèn ấy càng trở nên lung linh hơn.

Tiền Dư Dư kéo Triệu Huyền đến khu vực dành cho sản phẩm tạo khối và highlight. Cô ấy lấy một lọ mẫu thử, bôi lên xương mày và sống mũi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!