Chương 37: (Vô Đề)

Chỉ dựa vào vài bài đăng trên mạng thì Triệu Huyền không thể kết luận được gì. Vì vậy, cô cầm điện thoại tra cứu các điểm giao nhận bưu kiện gần nhà mình và nhanh chóng tìm ra trạm giao hàng nơi Khâu Thiên Tề làm việc.

Sau giờ tan làm, Triệu Huyền đi vòng qua phía bên kia chân núi. Những người giao hàng mặc áo gile xanh qua lại vội vã, không ai chú ý đến cô cả.

"Tiên Nhi?"

Khâu Thiên Tề nhảy xuống khỏi chiếc xe máy điện, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, dường như rất trông đợi lần gặp mặt này với Triệu Huyền.

"Có rảnh không?" Triệu Huyền lấy từ túi áo khoác ra một bao thuốc. Cô chìa ra trước mặt Khâu Thiên Tề. Anh ta cười rồi xua tay.

"Có rảnh, nhưng tôi không hút thuốc." Khâu Thiên Tề chỉ về phía trạm giao hàng, nơi những kiện hàng chất đống thành núi. Đúng là không thích hợp để hút thuốc.

Khâu Thiên Tề dẫn Triệu Huyền tới một cửa hàng tiện lợi. Triệu Huyền châm một điếu thuốc, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Trong chốc lát, cô không biết bắt đầu từ đâu. Trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi.

Lần này cô đến quá vội, những câu hỏi ấy cứ chồng chất trong tâm trí, như một mớ bòng bong chưa thể tháo gỡ.

Triệu Huyền chỉ im lặng v**t v* chiếc cúc áo khoác của mình, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Trong khi đó, Khâu Thiên Tề lại đón lấy một điếu thuốc từ tay cô.

"Cô đã nhìn thấy bài đăng rồi đúng không?" Khâu Thiên Tề chủ động nhắc đến danh tính của mình. Điều này khiến Triệu Huyền nhẹ nhõm hơn.

"Anh chính là QTQ, còn người tên A Minh là người thân của nạn nhân, đúng không?" Triệu Huyền dồn hết mọi suy đoán của mình vào câu hỏi: "Vụ án lần này rất giống với vụ án giết người hàng loạt mà anh đã viết trong bài đăng."

"Nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan trong cơ sở dữ liệu cả. Tất cả các vụ án đều được coi là những vụ riêng lẻ, không hề được xếp vào dạng án giết người hàng loạt."

Triệu Huyền đã tra cứu cơ sở dữ liệu từ rất sớm. Dọc theo các huyện ven sông Lục Lan, xảy ra không ít vụ cưỡng h**p rồi giết và phân xác, nhưng không vụ nào được nhận định là án giết người hàng loạt cả.

"Phân tích của cô khá chính xác. Tôi có đầy đủ các bài báo cắt dán và một số tài liệu mạng nữa. Vì các vụ án đều xảy ra quanh thời điểm Tết, mà đặc điểm và độ tuổi của nạn nhân lại khác nhau nên nhiều cục cảnh sát đã đơn giản hóa tính chất của vụ án. Nói thẳng ra là không ai muốn gánh trách nhiệm, cũng không ai muốn vụ án ở huyện mình trở thành đại án cả."

Khâu Thiên Tề rít một hơi thuốc, động tác có vẻ lóng ngóng. Rõ ràng anh ta không thường hút thuốc, nhưng nhịp thở khi hút lại rất mượt mà, có lẽ trước đây từng hút.

"Những tài liệu đó, anh có thể đưa cho chúng tôi không?" Triệu Huyền rất mong có được thêm nhiều thông tin. Càng nhiều thông tin, cơ hội tìm ra sự thật càng lớn.

"Tất nhiên, tôi vẫn luôn chờ cô hỏi tôi câu này mà." Khâu Thiên Tề có vẻ rất biết ơn sự can thiệp của Triệu Huyền. Những bài đăng của anh ta trước giờ gần như không mang lại hiệu quả gì.

"Tôi và A Minh phát hiện kẻ sát nhân gây án dọc theo sông Lục Lan. Nhưng trước đây, các cảnh sát đều không tin chúng tôi. Họ bảo chúng tôi đừng lo chuyện bao đồng. Chị gái của A Minh đã bị hại cách đây 7 năm. Tần suất gây án của hung thủ không cao nên chúng tôi không thể lần ra được manh mối nào. Lần này đến Trần Châu cũng là do A Minh suy đoán hành tung của hung thủ, cho rằng gã ta có thể sẽ gây án ở khu vực này..."

"À... Đợi tôi xử lý xong công việc ở trạm giao hàng, tối 10 giờ tôi sẽ mang tài liệu đến nhà cô."

Khâu Thiên Tề trở nên rất phấn khích khi nói về vụ án, nhưng nói được nửa chừng thì anh ta dường như nhớ ra điều gì đó và ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

"Được." Triệu Huyền cũng không hỏi thêm. Điều cô cần lúc này chính là những tài liệu đó, mà cô đã nhận được lời hứa của Khâu Thiên Tề rồi nên không muốn tiếp tục thúc ép nữa.

Khâu Thiên Tề đưa tay xin Triệu Huyền một điếu thuốc nữa. Triệu Huyền đưa cả bao thuốc cho anh ta.

"Bình thường tôi không hút thuốc." Triệu Huyền lấy bao thuốc này từ Tiền Dư Dư, còn Tiền Dư Dư lại lấy từ Từ Chí.

Từ Chí luôn nói với Tiền Dư Dư rằng sẽ cai thuốc, nhưng mỗi lần anh ấy chỉ cai được nửa chừng. Một tuần hút, một tuần không hút, khiến Tiền Dư Dư rất bực mình, cứ thấy anh ấy hút thuốc là cô ấy sẽ tịch thu.

Nhưng cầm mấy điếu thuốc đó cũng chẳng để làm gì. Triệu Huyền thỉnh thoảng hút một hai điếu nên cô ấy liền tặng cho Triệu Huyền.

Vũng nước trên mặt đất phản chiếu gương mặt Khâu Thiên Tề. Triệu Huyền không hiểu sự im lặng của anh ta, cũng không biết tại sao anh ta lại chấp nhất với kẻ giết người hàng loạt như vậy. Khâu Thiên Tề trông không giống người phẫn nộ, chỉ biết rằng anh ta có mối liên hệ phức tạp với A Minh.

Khói thuốc bay qua gò má Khâu Thiên Tề. Ngũ quan của anh ta rất tuấn tú, nhưng gió sương đã để lại nhiều dấu vết thời gian trên làn da.

Khâu Thiên Tề trông già hơn vài tuổi so với tuổi thực của mình. Triệu Huyền không giỏi nói chuyện phiếm nên tạm biệt Khâu Thiên Tề.

"Cô đi xe máy điện phải không, vậy tôi không tiễn cô nữa." Khâu Thiên Tề vẫy tay với Triệu Huyền, ánh mắt có cảm xúc khó tả.

Về nhà, Triệu Huyền tổng hợp lại cuộc điều tra hôm nay thành tài liệu rồi gửi cho Lý Giai Trinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!