Chương 36: (Vô Đề)

Văn Văn và Từ Chí lập tức lấy thẻ cảnh sát ra, đỡ mẹ của Tiêu Chiêu Nam xuống khỏi bàn của Triệu Huyền.

Triệu Huyền như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay lại chỗ ngồi và sắp xếp lại bàn làm việc, kiểm tra xem có mất tài liệu nào không. May mắn là tài liệu tuy dính phải một chất lỏng không rõ ràng nhưng không bị thất lạc.

"Xin chào, tôi là Văn Văn, đây là Từ Chí. Các vị đến vì Tiêu Chiêu Nam đúng không?" Nụ cười dịu dàng của Văn Văn nhanh chóng làm tan biến cơn giận của mẹ Tiêu Chiêu Nam.

"Chào cảnh sát đồng chí, tôi là Mã Phân Phân. Đây là chồng tôi, Tiêu Quế Bảo, còn đây là con trai tôi, Tiêu Gia Diệu. Con gái chúng tôi chết oan uổng lắm. Nuôi con khôn lớn vất vả, chúng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng thôi." Mã Phân Phân nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng dụi vào lòng Tiêu Quế Bảo, trông như chịu ấm ức ngất trời.

"Đồng chí cảnh sát, con gái chúng tôi đã chết, chỗ làm của nó không phải chịu trách nhiệm à? Chúng tôi đã hỏi anh Đường của mình rồi, anh ấy là luật sư. Anh ấy nói theo pháp luật, chỉ cần chết khi đang làm việc thì nhất định phải được bồi thường." Tiêu Quế Bảo nói một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của con gái. Điều ông ta quan tâm là tiền bồi thường từ tiệm mát

-xa Lục Châu mà thôi.

"Chuyện là thế này, Tiêu Chiêu Nam bị hại vào ngày nghỉ phép. Cô ấy không ký hợp đồng lao động với Lục Châu, cô ấy còn tự nguyện ký thỏa thuận từ chối bảo hiểm rồi. Vì vậy, chủ sử dụng lao động không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cả." Văn Văn trả lời bằng giọng ôn hòa.

"Người chết mà không cần bồi thường hả? Vậy cảnh sát các người để làm gì?" Tiêu Quế Bảo tức giận ra mặt. Gương mặt ông ta đỏ bừng vì uống rượu thường xuyên, trông như chỉ cần bất cẩn là có thể đột tử.

Còn Tiêu Gia Diệu, người từ nãy giờ không lên tiếng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Cậu ta đứng lên, xem dáng vẻ thì chắc vừa lên đại học. Cậu ta phủi bụi trên quần jean, chậm rãi nói.

"Điều 41, đơn vị sử dụng lao động phải nộp phí bảo hiểm tai nạn lao động theo quy định pháp luật. Khi xảy ra tai nạn lao động, đơn vị lao động phải chi trả chế độ bảo hiểm tai nạn lao động. Nếu đơn vị không chi trả, Quỹ bảo hiểm tai nạn lao động sẽ chi trả trước."

Lời của Tiêu Gia Diệu rất có lý. Cậu ta mang cả quy định pháp luật cụ thể ra, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng, là một người thông minh.

"Cậu là Tiêu Gia Diệu phải không? Trước tiên, tiêu chuẩn xác định tử vong do tai nạn lao động là trong thời gian làm việc và tại nơi làm việc, do phát bệnh đột ngột hoặc tử vong sau khi cấp cứu trong vòng 48 tiếng. Rõ ràng trường hợp tử vong của chị cậu không đáp ứng tiêu chuẩn xác định này." Triệu Huyền thu dọn tài liệu xong, lười biếng ngước mắt lên, nhìn cậu thanh niên không biết trời cao đất dày này.

Cậu ta tưởng rằng học được vài điều luật là có thể đến đồn cảnh sát đối đầu với người chuyên nghiệp à?

Tiêu Gia Diệu sững sờ. Cậu ta chỉ tra các nội dung liên quan đến tai nạn lao động chứ không phải tử vong do tai nạn lao động, khiến lúc này cậu ta đứng trước mặt Triệu Huyền trông thật nực cười .

"Nhưng không ký hợp đồng lao động cũng là sai đúng không?" Cuối cùng, Tiêu Gia Diệu cũng tìm được một lỗ hổng, cố gắng bật ra vài lời, mong kéo lại chút thế cân bằng từ Triệu Huyền.

"Đúng vậy. Nếu đơn vị sử dụng lao động vi phạm quy định không ký hợp đồng lao động không xác định thời hạn với người lao động thì phải trả gấp đôi lương hàng tháng kể từ ngày lẽ ra phải ký. Chị cậu làm việc chính thức với mức lương cơ bản là 1500 tệ, đã làm việc được 8 tháng, 24.000 tệ là toàn bộ số tiền cậu có thể nhận được sau khi khiếu nại lên cơ quan lao động."

Triệu Huyền giải thích rõ ràng tình hình của Tiêu Chiêu Nam cho Tiêu Gia Diệu.

"24.000 tệ? Làm sao có thể? Chị tôi rõ ràng tháng trước còn gửi cho chúng tôi 50.000 tệ. Làm sao mỗi tháng chị ấy chỉ kiếm được 1.500 tệ cơ chứ?" Tiêu Gia Diệu tức giận đến phát điên, không thể chấp nhận lời của Triệu Huyền.

"Đúng vậy, làm sao có thể? Lương nó không thể nào thấp như vậy được!" Mã Phân Phân cũng hét lớn, như thể đang chất vấn lời của Triệu Huyền.

"Thu nhập của Tiêu Chiêu Nam có một phần là thu nhập không chính đáng. Hiện tại, cảnh sát vẫn đang xác minh điều này. Dựa trên lời khai của mấy người, số tiền 50.000 tệ mà cô ấy đưa cho các người có thể bị xem là thu nhập bất hợp pháp và bị thu hồi. Nếu số tiền bất hợp pháp đạt từ 20.000 đến 30.000 tệ trở lên, có khả năng sẽ bị coi là thu nhập từ hoạt động kinh doanh trái phép, tình tiết nghiêm trọng hơn đấy." Triệu Huyền lập tức bắt được điểm yếu từ lời nói của họ.

Văn Văn và Từ Chí đã từng nghe qua những quy định này nhưng vì ít sử dụng nên dễ quên. Còn Triệu Huyền thì khác, cô có thể áp dụng nhuần nhuyễn mọi điều luật mà mình từng đọc vào tình huống hiện tại.

Lúc nghe nói số tiền này có thể bị điều tra và thu hồi, Mã Phân Phân và Tiêu Gia Diệu lập tức im bặt. Mã Phân Phân kéo Tiêu Quế Bảo định ra ngoài, vừa lắc đầu vừa liếc nhìn về phía Triệu Huyền.

Cả gia đình này thực sự rất ồn ào.

Văn Văn thầm nghĩ. Anh không hiểu vì sao con gái đã chết lại không nhận được chút thương cảm nào từ bố mẹ. Họ đến đây không phải để đòi công bằng mà để vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ con gái mình. Trong khi đó, ông cụ hàng xóm La Nguyên, người từng đến báo án, lại thực lòng lo lắng cho Tiêu Chiêu Nam.

Trong mắt của Mã Phân Phân và Tiêu Quế Bảo, Tiêu Chiêu Nam là gì?

Có lẽ cô ấy chỉ là một bàn đạp để sinh con trai mà thôi, không hơn không kém. Họ tính toán từng giá trị của cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã trốn đến Trần Châu cũng vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của gia đình này.

Thậm chí sau khi cô ấy đã qua đời, cặp cha mẹ này vẫn suy nghĩ làm thế nào để vắt cạn giá trị cuối cùng từ một thi thể.

Văn Văn nhìn sang Triệu Huyền. Cô dường như không bị ảnh hưởng gì, chỉ lấy khăn lau khử trùng bàn làm việc của mình, như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là một cuộc tranh luận pháp lý thông thường mà thôi.

Triệu Huyền có vẻ nhận ra ánh mắt của Văn Văn. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười với anh. Nụ cười trong sáng và tự nhiên đến mức kéo Văn Văn thoát khỏi sự nặng nề trong lòng. Văn Văn vốn là người đa cảm, phản ứng của anh với thế giới xung quanh nhiều đến mức tự làm mình khổ sở, còn sự thản nhiên của Triệu Huyền lúc này lại giúp anh nhẹ nhõm hơn.

"Muốn ăn kẹo hồ lô không?" Triệu Huyền chỉ vào ông lão bán kẹo hồ lô đang đi ngang qua trước cổng cục cảnh sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!