Chương 32: (Vô Đề)

Cùng lúc đó.

Lúc Từ Chí và Văn Văn đến nhà họ Trịnh thì vừa đúng giờ cơm. Gia đình này sống trong một căn biệt thự độc lập, từ cổng khu đến cửa nhà phải mất hơn 10 phút lái xe.

"Nói chứ, người giàu sống thật khác biệt." Từ Chí cảm thán. Từ nhỏ anh ấy đã sống trong nhà dân bình thường, đây là lần đầu tiên đến khu biệt thự như thế này.

"Ừ..." Văn Văn không nói gì nhiều, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại lần đầu tiên gặp Trịnh Cường.

Người đàn ông ấy vô cùng phong độ, tự tin bày ra kế hoạch kinh doanh lớn trước mặt Văn Văn và Văn Hào, thể hiện một thái độ chắc chắn: Chỉ cần hợp tác với ông ta, việc độc chiếm thị trường đồ cũ tại địa phương chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đây là một miếng bánh ngọt. Trịnh Cường chỉ cần một khoản đầu tư nhỏ là có thể thâu tóm toàn bộ Trần Châu. Ban đầu, Văn Hào rất muốn hợp tác với ông ta.

"Con phải nhìn cho rõ. Đó là Trịnh Cường đấy." Sau khi về nhà, Văn Hào thảo luận chuyện này với mẹ nhưng bị bà kiên quyết phản đối.

Trịnh Cường làm ăn thì không chê vào đâu được, tầm nhìn kinh doanh của ông ta rất độc đáo. Nhưng có một vấn đề: Ông ta lăng nhăng vô độ.

Lúc mới bắt đầu kinh doanh và kiếm được một số tiền lớn, Trịnh Cường đã theo đuổi hoa khôi thời học sinh, cũng chính là vợ ông ta hiện tại, Lưu Tuệ Lan.

Lưu Tuệ Lan là bạn học của mẹ Văn Văn, Văn Gia Hân. Lưu Tuệ Lan nhỏ hơn Văn Gia Hân một lớp. Hai người quen biết nhau qua các buổi học phụ đạo do bố của Lưu Tuệ Lan tổ chức.

Trịnh Cường đã dùng cái gọi là sự chân thành để theo đuổi Lưu Tuệ Lan. Nhưng sau khi kết hôn, ông ta nhanh chóng bộc lộ bản chất của mình. Đàn ông mà, làm sao có thể trói buộc mãi ở một nơi được.

Ban đầu, Lưu Tuệ Lan nhắm mắt làm ngơ, miễn là chồng về nhà, chuyện gì nhịn được thì nhịn.

Nhưng thời gian trôi qua, Lưu Tuệ Lan cũng đã già đi, nhan sắc phai tàn. Bà ấy bắt đầu đi làm các liệu trình thẩm mỹ để níu kéo tuổi xuân. Giờ đây, Lưu Tuệ Lan đã không còn mang bóng dáng của thời trẻ, mà trở thành một con người hoàn toàn khác.

Dù vậy, bà ấy vẫn không giữ được trái tim của Trịnh Cường.

May thay, Lưu Tuệ Lan còn có một người con trai, Trịnh Thư Quân, là lá bài cuối cùng giúp bà ấy duy trì vị trí trong gia đình họ Trịnh.

Bố của Văn Văn cũng tương tự. Văn Hào quen biết Trịnh Cường thông qua mối quan hệ của bố họ. Tưởng Vĩnh Thanh, bố của Văn Văn và Văn Hào, có danh tiếng rất tốt trong giới kinh doanh. Nhưng danh tiếng đó được xây dựng sau khi ông ta ly hôn với Văn Gia Hân và kết hôn với con gái của một đại gia.

Khi hai anh em học lớp 10, Tưởng Vĩnh Thanh đã đề nghị ly hôn với mẹ bọn họ. Ông ta chỉ để lại cho Văn Gia Hân một căn nhà và không nhận nuôi bất kỳ đứa con nào. Số tiền tiết kiệm của bà cũng chỉ đủ để cho một người đi du học.

Mà Văn Hào từ lâu đã ấp ủ ước mơ được ra nước ngoài học ngành kinh tế.

Vì vậy, Văn Văn đã tự nguyện từ bỏ cơ hội ấy, chọn học trường cảnh sát có học bổng.

Cả hai anh em đều học giỏi, giúp giảm bớt gánh nặng cho mẹ.

Nhưng sau này Văn Gia Hân mới phát hiện, căn nhà mà bà nhận được vẫn còn một khoản vay chưa trả hết. Khi đó, Tưởng Vĩnh Thanh đã lừa bà, nói rằng số tiền dùng để trả nợ đã được dùng vào việc kinh doanh, cũng nhờ đó mà quen được "người thứ ba".

Văn Gia Hân bắt đầu làm việc. Từ những ngày đầu khó khăn thiếu thốn, dần dần xoay sở và bước chân vào giới kinh doanh. Nhờ không ngại khó và khả năng giao tiếp khéo léo, bà đã kiếm được một khoản tiền.

Mà điều giúp gia đình Văn Gia Hân thực sự khởi sắc là nhờ vào sự thiện lương của bà.

Một ngày nọ, khi Văn Văn đang học năm nhất đại học, có một người đồng hương tên Lôi Khải tìm đến Văn Gia Hân để vay tiền. Lôi Khải kinh doanh điện thoại di động, nhưng bị một nhà sản xuất chip lừa gạt mất một khoản tiền lớn. Dù vậy, dây chuyền sản xuất vẫn hoạt động bình thường nên ông ấy cần tiền để xoay vốn.

Năm đó, khi Văn Gia Hân bị Tưởng Vĩnh Thanh bỏ rơi, chính Lôi Khải đã đứng ra bênh vực bà, thậm chí suýt đánh nhau với Tưởng Vĩnh Thanh. Vào dịp Tết, chỉ có mình ông ấy đến nhà Văn Gia Hân để lì xì cho Văn Văn và Văn Hào. Một chút ân tình ấy đã được Văn Gia Hân ghi nhớ mãi.

Những năm đó, giá nhà đã tăng gấp đôi. Văn Gia Hân bán nhà, tự trả khoản vay hàng chục nghìn tệ, rồi đưa toàn bộ số tiền còn lại cho người đồng hương ấy.

Từ nhỏ, Văn Gia Hân luôn dạy Văn Văn rằng, giúp người không phải chờ đến khi mình giàu có, mà nên giúp họ lúc họ cần nhất.

Cũng nhờ vào sự nhìn xa trông rộng của bà mà gia đình họ Văn đã hoàn toàn đổi đời.

Đến khi Văn Văn tốt nghiệp đại học, công ty của Lôi Khải đã lên sàn chứng khoán, giờ đây đã trở thành nhà sản xuất điện thoại lớn nhất cả nước. Số cổ phần mà Văn Gia Hân đầu tư ngày càng tăng giá, giúp bà không cần làm việc nữa mà vẫn sống sung túc nhiều đời.

Văn Văn chưa bao giờ biết gia đình mình có bao nhiêu tiền, chỉ biết rằng từ lâu anh đã không cần nhìn giá khi mua đồ rồi. Ngay cả khi mua nhà, Văn Gia Hân cũng chỉ cần nhìn qua chủ đầu tư là có thể trả toàn bộ bằng tiền mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!