Văn Văn lấy bàn chải đánh răng cùng một số vật dụng cá nhân trong phòng tắm để trích xuất DNA, xác định xem người chết có phải là Tiêu Chiêu Nam hay không.
Từ Chí thì chịu trách nhiệm chụp lại tình trạng hiện trường.
Triệu Huyền mở ngăn kéo bàn trang điểm, phát hiện bên trong có hai thẻ ngân hàng, sau đó cô tiến vào bếp.
Điều khiến cô bất ngờ là trong bồn rửa bát có hai chiếc cốc đang ngâm nước. Có lẽ trước khi Tiêu Chiêu Nam rời đi, đã có người từng đến đây gặp cô ấy.
Triệu Huyền gọi Văn Văn đến, nhờ anh hỗ trợ thu thập bằng chứng vào túi vật chứng.
Ba người chia nhau công việc, nhanh chóng hoàn tất việc kiểm tra hiện trường.
"Chúng toi cần chứng minh thư của bà để xác nhận thông tin cá nhân." Văn Văn nói với Vương Mẫn Hà sau khi xử lý xong mọi việc.
"À, được, được, mời các anh xuống tầng." Vương Mẫn Hà đang buồn chán nghịch ngón tay của mình, đột nhiên bị Văn Văn gọi, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Đây là chứng minh thư, đây là giấy tờ nhà." Vương Mẫn Hà dẫn ba người xuống tầng một.
Tầng một được thiết kế mở thông giữa hai căn hộ, diện tích khoảng 70m².
Căn nhà mang phong cách trang trí từ những năm 1990. Đồ nội thất gỗ dán, tông màu nâu sẫm, ánh sáng trong nhà không được tốt lắm.
"Người ra vào khu này bà đều có thể nhìn thấy à?" Từ Chí chỉ vào cánh cửa sắt chưa đóng kín.
"Tôi giống như bảo vệ ở đây vậy. Chuyện lớn nhỏ gì tôi cũng đều nắm được." Vương Mẫn Hà móc từ túi ra một bao thuốc lá. Thói quen của bà ta là mời người khác. Lần này bà ta đưa cho Từ Chí và Văn Văn.
Từ Chí lắc đầu từ chối, nhưng Triệu Huyền lại nhận lấy một điếu, điều này làm Vương Mẫn Hà ngạc nhiên. Bà ta nghĩ rằng Triệu Huyền là kiểu nhân viên văn phòng dịu dàng.
"Tháng 2 có ai từng đến nhà của Tiêu Chiêu Nam không?" Văn Văn nhớ đến hai chiếc cốc mà Triệu Huyền phát hiện nên hỏi tiếp.
"Nhiều người lắm. Nào là sếp của cô ấy, đồng nghiệp của cô ấy, rồi cả khách hàng nữa… Tôi không nhớ nổi." Nói xong, Vương Mẫn Hà nhận lại chứng minh thư từ tay Văn Văn. Biểu cảm của bà ta không được tự nhiên, lời nói hơi mất kiên nhẫn.
"Vương Mẫn Hà, chúng tôi đã chụp lại chứng minh thư rồi. Bà quen Tiêu Chiêu Nam thế nào?" Văn Văn không bỏ qua cơ hội hỏi thêm.
"À... khoảng 1 năm trước, chắc cũng tầm gần Tết. Khi đó căn nhà này đang để trống, tôi cho thuê với giá rẻ, ai thấy quảng cáo thì đến xem." Vương Mẫn Hà liên tục liếc mắt sang trái, dường như việc nhớ lại chuyện này làm bà ta thấy mệt.
"Ôi, chuyện lâu rồi, tôi chỉ nhớ là khi đó Tiêu Tiêu không có tiền. Cô ấy nói phải đến tháng sau mới trả được tiền cọc." Giọng điệu của Vương Mẫn Hà rất do dự, không rõ là không nhớ nổi hay đang cố tình che giấu điều gì: "Tôi thấy cô ấy trông thật thà, kiểu mà... không biết nói sao. Nhưng tôi cảm giác là kiểu người sẽ trả tiền, nên tôi đã cho cô ấy thuê."
Văn Văn từng thực hiện nhiều bản ghi chép lời khai, nhưng người như Vương Mẫn Hà, nói gì cũng không rõ ràng, thì đây là lần đầu tiên. Lời lẽ của bà ta rất lộn xộn, nói năng vòng vo như thể không muốn để người khác biết sự thật vậy.
"Không lấy tiền cọc mà bà vẫn cho thuê, lá gan cũng lớn đấy nhỉ. Nhỡ nhà có chuyện gì thì làm sao?" Từ Chí, người từng thuê nhà, chưa bao giờ nghe nói đến việc thuê nhà không cần tiền cọc.
"Tôi là người mềm lòng mà, đàn ông các anh không hiểu đâu. Cô gái nhỏ này chắc hiểu đúng không? Nhìn một cô gái bôn ba bên ngoài, thật không dễ dàng gì." Vương Mẫn Hà cố lấy lòng Triệu Huyền.
"Tiền thuê nhà 700 tệ, không cần tiền cọc. Bà làm từ thiện à?" Triệu Huyền chẳng khách khí. Trước khi bước vào, cô đã nhìn thấy tờ thông báo cho thuê dán ở cửa, căn phòng cần cho thuê chính là phòng 204.
Triệu Huyền bước ra cửa, dưới ánh đèn mờ, cô xé tờ thông báo cho thuê xuống.
"Cái này mới dán vài hôm đúng không? Giấy còn rất mới." Cô liếc nhìn tờ giấy, không có một vết nhăn nào.
"Thì... người không ở nữa, tôi phải cho thuê lại chứ. Với cả tôi đâu có liên lạc được với cô ấy." Sắc mặt Vương Mẫn Hà trở nên lúng túng, hối hận vì đã lắm lời, giờ lại bị vặn hỏi không ngừng.
"Đồ đạc bên trong vẫn còn mà bà đã định cho thuê lại hả?" Từ Chí lúc này mới chú ý đến tờ thông báo. Những tờ giấy đủ loại, dán loạn ở cửa khiến anh ấy không để ý từ trước.
"Thì... tôi cũng phải sống chứ." Vương Mẫn Hà bĩu môi, như thể không muốn giải thích thêm gì nữa.
Thấy bà ta không nói gì thêm, Văn Văn và đồng đội hiểu rằng khó khai thác thêm được gì nên mang theo các vật chứng thu thập được rời đi.
"Có cuốn nhật ký rồi, chẳng lẽ không tìm ra hung thủ?" Từ Chí vừa lên xe đã huýt sáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!