Xung quanh bỗng nổi gió, nhiệt độ mùa thu lúc nóng lúc lạnh. Văn Văn nhìn Triệu Huyền, mái tóc dài của cô gái đang đung đưa trong gió.
Cô thực sự rất thông minh.
Văn Văn thầm cảm thán trong lòng. Có những thứ khi nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế bản thân anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.
Giống như câu hỏi vật lý cuối cùng hồi trung học. Điểm của Văn Văn rất cao, môn vật lý thường đạt khoảng 100 điểm, nhưng câu hỏi cuối cùng luôn khiến anh dừng bước trước thang điểm cao hơn.
Rõ ràng câu hỏi đó là dành cho những người như Triệu Huyền.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ công thức, nhưng chỉ có khoảng 1% học sinh có thể áp dụng một cách thuần thục vào các tình huống khác nhau.
"Tôi nghĩ giả thuyết của cô rất có khả năng. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này."
Văn Văn lịch sự cảm ơn Triệu Huyền.
"Cảm ơn cô Triệu vì đã tích cực cung cấp thông tin. Nếu giải được vụ án này, tôi sẽ cố gắng giúp cô giành được giải thưởng công dân nhiệt tình nhé."
Triệu Huyền nhìn Văn Văn một cách ngây thơ, dường như anh đang nói những điều không cần thiết.
"Tôi có thể hỏi một câu hỏi riêng tư không?"
Văn Văn thực sự rất tò mò. Tại sao một người trông có vẻ trầm tĩnh như Triệu Huyền lại quan tâm đến vụ án này như vậy. Dù là người đầu tiên báo án cũng không cần thiết phải tỉ mỉ đến mức này, thậm chí còn đọc cả "Khái niệm về Pháp y học".
"Anh hỏi đi."
"Tại sao cô cung cấp nhiều manh mối cho chúng tôi như vậy?" Văn Văn cân nhắc cách diễn đạt, tự thấy có phần không rõ ràng: "Tại sao cô lại giúp chúng tôi điều tra vụ án? Không lẽ thật sự chỉ vì giải thưởng công dân nhiệt tình à?"
[Nhìn cô không giống người nhiệt tình lắm.]
Câu nói này bị Văn Văn nuốt vào trong bụng.
"Bởi vì thú vị mà." riệu Huyền buông thõng tay, ánh mắt chuyển về chỗ ngồi ban đầu của mình, dường như không muốn nói với Văn Văn về chủ đề này nữa.
"Hả?" Văn Văn bị lý do chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này làm cho ngơ ngẩn: "Cô thấy điều tra vụ án thú vị à?"
"Đúng thế."
Vẫn là câu trả lời ngắn gọn như trước. Văn Văn cũng hiểu rằng chủ đề này đã kết thúc. Tuy nhiên, vì cô không muốn nói chuyện nữa, điều đó cũng có nghĩa là cô cũng không có thêm manh mối gì. Hơn nữa, nhìn thái độ của Triệu Huyền lúc này, có lẽ chỉ có thể đợi cô có thêm suy luận rồi mới đến hỏi tiếp được.
"Nếu tôi có thêm câu hỏi nào khác, có thể đến hỏi cô không?" Khi nói câu này, Văn Văn mang theo một giọng điệu mềm mại, giống như những người bạn cùng lớp ở trường, thì thầm thân mật, ngồi bên cạnh bạn, xin ý kiến về một bài toán nào đó.
Triệu Huyền nheo mắt nhìn Văn Văn. Lúc đầu, cô muốn từ chối như đã từng từ chối tất cả mọi người trước đây. Nhưng vụ án này cô cũng thấy thú vị, so với việc từ chối Văn Văn, quan trọng hơn là cô thích những điều thú vị.
Những câu hỏi vật lý thú vị, kiến thức y học lý thú, những kiến thức mà con người đã mất hàng ngàn năm để ghi lại, những câu trả lời mà người bình thường không thể tìm ra, Triệu Huyền đều muốn tìm hiểu.
Hơn nữa, khi Triệu Huyền quyết định suy nghĩ về một vấn đề nào đó, cô sẽ dùng tất cả các biện pháp để hiểu rõ bản chất của vấn đề đó.
Năm lớp 8, Triệu Huyền bị một bài toán vật lý làm khó. Cô ngồi im không hề nhúc nhích, giữ nguyên tư thế từ tiết thứ 4 cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Lúc đó cô mới 14 tuổi.
Trời tối đen như mực, tới mức không thấy năm ngón tay, cô gái không có bạn bè ngồi trong lớp học yên tĩnh. Cây bút chì trên tay vẽ đi vẽ lại trên giấy nháp, cho đến khi Triệu Huyền tính ra rằng bài toán đó bị lỗi in ấn.
Thông minh, bướng bỉnh.
Dùng hai từ này để định nghĩa Triệu Huyền tuyệt đối không sai.
"Có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!